Binh lính lạnh mặt ném ra cánh tay của An Ni, vẻ mặt đen đủi phủi tay áo của mình.
“Tôi chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm, có thể làm ra uy hiếp gì đối với người nhà của cô chứ? Tôi không muốn đi, để tôi ở lại Tống Gia Các này không được à?”
“Tôi tay trói gà không chặt, tôi….”
Lúc này, Cơ Thái Hiền lái xe màu vàng đến phía trước một đoạn ngắn, đậu bên cạnh xe hơi nhỏ.
Mắt vừa nhắc, vừa vặn nhìn thấy An Ni vẫn đang ở kia không ngừng nháo.
Cơ Thái Hiền tức giận lập tức đẩy ra cửa xe, hùng hùng hổ hổ: “Cái người phụ nữ lắm điều này, ai cũng không có nhiều chuyện bằng cô. Còn không mau lên xe mau lên!”
Ánh mắt đột nhiên dừng ở bên người Tạ Ngưng.
Mặt non nớt từ sau lưng anh hắn nhảy ra, cả mặt kinh ngạc chỉ vào Cơ Thái Hiền: “Tiểu Hiền Tử? Sao cậu lại cũng ở đây?”
“Anh??”Cơ Thái Hiền sững sốt, ngay sau đó quay đầu đối mặt với Vương Tông Hiên trong xe kêu to, “Lão Vương, lão Vương mau ra đây, anh tới, anh.”
Kêu xong, hắn không đợi Vương Tông Hiên xuống xe, đã trước một bước vọt tới bên cạnh Cố Sâm, bộ dạng giống như là thân anh em thất lạc năm trăm năm.
Tạ Ngưng chỉ thấy vị Cố tiên sinh kia trợn trắng mắt, ngay sau đó liền nhanh chóng lách mình tránh đi cái ôm nồng cháy của Cơ Thái Hiền.
Thiếu nữ cúi đầu tìm kiếm video trên điện thoại di động, chọc mạnh hai phát, yên lặng ấn mở ra một cái, ngay sau đó đưa đến trước mặt Cố Sâm và mặt non nớt.
“Hai anh em nhà này lúc trước tư sấm dân trạch, muốn xông và nhà giết người cướp của….”
“Đừng đừng, đừng đừng! Chị, chị!!” Cơ Thái Hiền sợ tới mức mặt nhỏ trắng bệch, xông lên trước muốn cướp đi di động trong tay Tạ Ngưng.
“Cút!” Cố Sâm trầm mặt mắng hắn một tiếng.
Mặt non nớt Địch Nhược Bách lập tức cười đến mức ngửa tới ngửa lui, “Tốt lắm a, cái tên Tiểu Hiền Tử này, đúng là có tiền đồ! Còn học được vào nhà cướp của làm giàu?”
“Không có không có” Cơ Thái Hiền thật muốn khóc, quay đầu hận không thể quỳ xuống trước mặt anh mình, “Anh, em thề, em với lão Vương là bị người ta lừa. Ngay từ đầu bọn em đều không nghĩ sẽ trèo tường vào nhà, em….”
Tạ Ngưng yên lặng mở ra video hắn treo ở trên tường, còn có hình ảnh Vương Tông Hiên cầm súng hơi xạ kích.
Cơ Thái Hiền và Vương Tông Hiên đồng thời quỳ….
Thật không ngờ cô gái nhỏ tàn ác còn lưu lại chiêu như vậy, yên yên lặng lặng liền lưu lại video giám sát.
Có hình ảnh còn có video, còn giảo biện cái gì?
Bọn họ đều đã biết sai rồi, hơn nữa đều đã tiến hành lao động cải tạo, vì sao còn không thể buông tha chứ, hu hu.
“Ôi vãi!” Địch Nhược Bách lập tức chụp nắm tay xông lên trước, “Anh, em tới giúp anh thanh lý môn hộ!”
“Phong Tử, Phong Tử, mau tới đây, kéo hai tên khuyết tật này qua kia đánh! Anh nói.” Khuôn mặt non nớt của Địch Nhược Bách lộ đầy vẻ hưng phấn.
Cố Sâm cảm giác não đau, duỗi tay đè đè lại giữa trán, “Xin lỗi!”
Mấy tên chó con này thật sự quá ầm ĩ!
Tạ Ngưng thu lại video nhìn hắn cười cười, “Hiện tại tôi mang theo Cơ Thái Hiền và Vương Tông Hiên ra ngoài làm lao động cải tạo, anh sẽ không có ý kiến chứ.”
Cố Sâm cười vươn tay, “Vậy làm phiền cô rồi. Giúp bọn họ thao luyện, còn có thể giúp họ nâng cao tỷ lệ sinh rồn, đây là cơ hội hiếm có.”
Tạ Ngưng trong tức khắc cảm thấy, thanh niên có đôi mắt đào hoa cong cong mang ý cười trước mặt này, thật đúng là người tốt thông tình đạt lý.
Cô cũng vươn tay, cùng hắn bắt tay.
“Tôi là Tạ Ngưng.”
“Thật cao hứng khi được quen biết cô.” Đôi mắt Cố Sâm hơi sáng, cười nhìn về phía cô.
Rất nhiều năm sau, khi Cố Sâm lần nữa nhớ về ngày hôm nay, hắn sẽ cảm thấy chính mình vô cùng may mắn vì đã thay đổi tuyến đường đến Tống Gia Các.
Đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm.
Nếu như bỏ qua thi thể cháy đen máu chảy đầm đìa của tang thi đang nằm trên mặt đất kia, thì hết thảy đều có vẻ vô cùng tốt đẹp.