“Ở tiểu khu Thụy Hoa từng gặp qua, lúc ấy anh tôi còn cho chị một cái….” Thanh niên nhìn đông nhìn tây trên người Tạ Ngưng một vòng, “Ủa, Thiên Nhận đâu?”

“À.” Tạ Ngưng đối mặt với đôi mắt đào hoa cong cong cười của dị năng giả hệ lôi kia, liền lập tức nhớ ra.

Lại là bọn họ?

Ở tiểu khu Thụy Hoa giúp cô đá xe đè tang thi, còn đưa cho cô một cây đao siêu mạnh.

Khi đó cả người bị sốt quá mức, nên hai mắt mơ hồ không nhìn rõ được diện mạo của đối phương.

Chỉ loáng thoáng thấy được một đôi mắt đào hoa rất ấn tượng, sáng lấp lánh.

Lúc này rõ ràng nhìn lại, vẻ đẹp của biển trời đầy sao cũng không thể so sánh.

“Chị gái nhỏ sao lại ở chỗ này? Chị thức tỉnh dị năng là hệ kim sao? Nhìn thật lợi hại nha!”

“À đúng rồi, tôi là Địch Nhược Bách, chị đi ngang qua nơi này sao? Muốn hay không cùng chúng tôi dời tới khu an toàn? Tôi nói với chị….” Mặt non nớt ở bên cạnh cô ríu rít không ngừng.

“Xin chào, tôi là Cố Sâm.” Thanh âm từ tính dễ nghe, thấp thấp đánh gãy tên nhóc đang lải nhải.

Tầm mắt Tạ Ngưng chuyển đến trên người dị năng giả hệ lôi trước mặt, có nề nếp nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, lúc trước gặp được hai người ở tiểu khu Thụy Hoa, tôi bị sốt đến mức có chút mơ hồ, cho nên nhất thời không nhận ra.”

“Vô cùng cảm ơn hai người đã cho tôi vũ khí.” Nếu như không nhờ có hắc đao kia…. Thiên Nhận nhỉ? Thì dọc theo đoạn đường này cô chém giết tang thi cũng không có được thuận tiện như vậy.

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!” Mặt non nớt Địch Nhược Bách cười đến mức đôi mắt híp lại, “Lần đầu tiên khi nhìn thấy chị, chúng tôi đã cảm thấy chị là người có thiên phú dị bẩm vô cùng đặc biệt.”

Cố Sâm duỗi tay chụp một cái lên đầu Địch Nhược Bách còn đang dong dài, đẩy đẩy hắn qua bên cạnh, “Đi xem xe bên Phong Tử sửa thế nào rồi, nếu không có vấn đề thì trước dẫn bọn hắn vào thôn.”

“Anh, em còn chưa có nói xong với chị gái nhỏ mà.” Địch Nhược Bách nhăn lại khuôn mặt non nớt.

“Đi.” Cố Sâm liếc hắn một cái, người sau lẩm bà lẩm bẩm rồi xoay người, phồng má thở phì phì rời đi.

Cố Sâm quay đầu nhìn Tạ Ngưng cười tủm tỉm, “Tên nhóc kia nhiều chuyện lại rất thích dong dài, không làm phiền cô chứ?”

Tạ Ngưng lắc đầu.

“Cô là người của Tống Gia Các, đây là đang chuẩn bị ra ngoài?”

Tạ Ngưng mới vừa gật đầu, đã nghe An Ni ở bên kia kêu lên.

Vừa chuyển đầu, liền thấy đầu vàng đang túm lấy cánh tay của An Ni, kéo lại không cho cô ta chạy.

“Buông tôi ra, buông ra!” Ánh mắt An Ni điên cuồng nhìn về phía hai quân nhân ở gần, “Tôi bị bắt cóc, cứu tôi, cứu tôi!”

Tạ Ngưng bình tĩnh móc điện thoại di động ra, ấn mở video phát cho mấy người Cố Sâm xem.

“Những người này lúc trước thành lập hội cứu viện Tống Gia Các, lấy danh nghĩa cứu viện, tới từng nhà thu vật tư làm phí bảo hộ.”

“Hả, không biết xấu hổ như vậy, tang thi mới bùng nổ chưa tới hai ngày đã học đi gom tiền rồi.” Không biết từ khi nào mà mặt non nớt đã trở về, phát ra một tiếng cảm khái.

“Tôi muốn tới Tô Thị làm nhiệm vụ, đại phải khoảng một đến hai ngày. Không yên tâm để mấy quả bom hẹn giờ này ở gần nhà, nên mới nhất định phải dẫn bọn họ đi.”

“Chỉ có để bọn họ ở dưới mí mắt mình, tôi mới an tâm.”

“Ừm.” Cố Sâm gật đầu, “Phi thường hợp lý.”

Hợp lý??

An Ni đầy mặt kinh ngạc nhìn phía mấy người Cố Sâm, bắt lấy cánh tay của một binh lính gần đó tru lên, “Các người? Các người không phải là quân nhân bảo vệ thị dân sao? Sao lại có thể giúp đỡ kẻ bắt có nói chuyện?”

Cô ta bắt lấy, đúng là người mới vừa bị đẩy ra chắn tang thi lúc nãy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play