Tên đầu vàng ấn mở cửa xe, nhìn binh lính bên ngoài cười cười, “Anh em, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tạm thời không thể thông hành, ở yên chờ một chút.” Quân nhan làm ngơ thái độ cợt nhã của đầu vàng, nghiêm túc mở miệng.
Tạ Ngưng từ sau cửa sổ xe thò đầu ra, tầm mắt dừng ở trên sảnh lớn của Thôn Ủy Hội cách đó không xa.
Xem ra, tang thi ở sảnh lớn đều bị mấy người mặc quân trang kia diệt trừ hết!
Cũng tốt, như vậy thì Tống Gia Các hiển nhiên liền an toàn thêm vài phần.
Lúc này, trên xe vàng của Cơ Thái Huyền phía sau truyền đến âm thanh hùng hùng hổ hổ, “Cô làm cái gì?”
Binh lính vừa quay đầu, đã thấy một người nữ đầu tóc tán loạn, bộ dạng giống hệt người điên từ trên xe nhảy xuống, liều mạng chạy về hướng bọn họ.
“Cứu tôi, cứu tôi!” An Ni giống như phát điên vọt tới trước mặt binh lính, bắt lấy cánh tay của một người, “Đồng chí, đồng chí cứu tôi, cứu tôi! Tôi bị bắt cóc!”
Tạ Ngưng cười nhạo thành tiếng, ngồi trên xe lẳng lặng nhìn cô ta diễn kịch, chưa hề mở miệng ngăn cản.
Nhưng vẻ mặt Tống Hữu Ái đã khẩn trương lên, lặng lẽ kéo ống tay áo của con gái.
“Không sao đâu mẹ.” Tạ Ngưng vỗ nhẹ mu bàn tay của mẹ, ý bảo bà thả lỏng.
“Phanh!”
Đúng lúc đó, một con tang thi quần áo tả tơi bỗng nhiên từ trên lầu ba của Thôn Ủy Hội nhảy xuống, trên người mang theo mùi cháy đen, hoảng sợ chạy trốn về phía bọn họ.
Tang thi cấp một!
Cả người Tạ Ngưng cứng lại, vội vàng đẩy cửa xe chui ra, “Ở yên đây đừng nhúc nhích.”
Đây chính là tang thi cấp một mà lúc trước cô cảm nhận được trong Thôn Ủy Hội.
Không nghĩ tới tốc độ tiến hóa lại nhanh như vậy.
Tốc độ của loại này đã có thể so sánh được với người bình thường, hoàn toàn khác với những con tang thi ngu ngốc không não, đi đường loạng choạng kia.
An Ni thét lên chói tai, buống ra cánh tay của binh lính, dùng sức đẩy anh ta về phía trước, dùng để ngăn cản tang thi cấp một.
Binh lính cũng không phải ngốc, vội vàng cầm súng lên, hướng tang thi kia bắn vài phát đạn.
Nhưng là bởi vì khoảng cách khá gần, lại đang trong trạng thái hấp tấp, nên viên đạn cũng không có xuyên qua đầu tang thi, mà nơi chốn nở hoa trên người nó.
Bất qua trong thời gian một hơi thở này, Tạ Ngưng đã lách đến bên người binh lính, trong tay vụt ra vô số kim loại, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng mà vèo vèo đâm vào trong sọ não của tang thi.
“Lách cách” Âm thanh giòn vang liên tục, kim loại lần đầu tiên không thể chui vào sọ não, mà bị toàn diện ngăn lại.
Đây là tang thi cấp một loại hình phòng ngự.
Trong đầu Tạ Ngưng chỉ mới hiện lên mấy chữ này, đã thấy trong tòa nhà lao ra hai thân ảnh, một trước một sau chạy như điên về phía bọn họ.
Cùng lúc đó, hai đạo sấm sét mang theo sức mạnh không thể đối nghịch, “Ầm vang ầm vang” mà đánh lên đầu của tang thi phòng ngự cấp một.
Đương trường đánh đến mức tang thi tru lên một tiếng, một phần đầu nháy mắt bị đánh vỡ.
Đồng tử Tạ Ngưng co rụt lại, sau khi trọng sinh lần đầu nhìn thấy được dị năng giả lôi điện mạnh như vậy.
Cái này làm cho cô nhớ tới đội trưởng ở kiếp trước.
Ý nghĩ trong chớp nhoáng liền bị Tạ Ngưng ngắt đi.
Lại vừa nhấc mắt, đã thấy tang thi cấp một kia bị một thanh niên mặt non nớt xông đến trước mặt, “Phanh phanh” hai đấm liền vỡ đầu.
Tạ Ngưng từ từ thu lại kim loại trong tay, đồng thời đón nhận hai ánh mắt đầy kỳ dị.
Thanh niên mặt non nớt dẫn đầu chạy lại đây, vẻ mặt vừa cổ quái xen lẫn vui mừng, “Chị gái nhỏ, là chị à, không ngờ tới nhanh như vậy chúng ta đã gặp lại.”
Tạ Ngưng cảm thấy thanh âm này có chút quen, nhìn kỹ trên dưới hắn một vòng, “Cậu là?”
Thanh niên mặt non nớt trong tức khắc liền lộ ra một bộ biểu tình đầy khoa trường: “Là tôi nè, chị đang làm bộ không biết sao.”
“Tôi nè!”