“Bà đừng có trách Ngưng Ngưng lạnh nhạt vô tình, mặc kệ mấy người này bây giờ ngoài miệng nói tốt thế nào, tất cả đều bởi vì đang có Ngưng Ngưng ở đây đè lại. Chờ sáng sớm ngày mai Ngưng Ngưng rời khỏi thôn, còn không biết sẽ nảy sinh tình huống như thế nào đâu.” Tống Diệu Quốc thấp giọng nói.
Bà Tống trừng ông ấy một cái, “Cháu gái tôi tôi còn không biết sao? Còn cần ông nói?”
Tống Diệu Quốc xấu hổ, bảo Tống Khả Hân đi đóng lại cửa biệt thự.
Tạ Ngưng để hai ông bà đi ngủ, chính mình thì ở trong sân tiếp tục vội vàng gia cố tường vây.
Tống Hữu Ái không yên tâm con gái nhà mình nên vẫn luôn theo sau, vì thế tận mắt thấy được kim loại là như thế nào phân cách thành kim châm trong tay Ngưng Ngưng.
Bà nhìn cảm giác đặc biệt thần kỳ.
Tạ Ngưng ở trên tường vây cao hai mét, thêm kim loại thiết, thậm chí ở trong một vòng góc tường đều đặt kim loại vào.
Hiện giờ, trên toàn phương tường vây đều cắm vô số kim loại nhỏ.
Tống Hữu ái nhìn con gái bận rộn hơn hai giờ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đỡ lấy con gái: “Con gái, có phải là dị năng sử dụng quá độ hay không?”
“Không sao đâu mẹ, con hiện tại cảm thấy còn rất tốt.” Tạ Ngưng nhìn bà cười cười.
Tống Hữu Chí ở trong sân trông coi mấy người hội cứu viện kia, nghe được âm thanh liền chạy tới hỏi: “Làm sao vậy Ngưng Ngưng?”
“Không có gì đâu cậu.” Tạ Ngưng đi đến bên người Tống Hữu Chí, “Cậu tới đúng lúc, con có việc muốn nói với cậu.”
“Ngày mai sau khi con và mẹ mang theo bọn họ rời đi, cậu và Khả Hân liền ở trong nhà thủ, bất cứ đâu cũng đừng đi.”
“Bởi vì gần đây không phải quá an toàn, còn rất nhiều tang thi trong mấy tòa nhà còn chưa được xử lý sạch.” Biểu tình Tạ Ngưng nghiêm túc.
“Mấy tang thi sơ cấp đó đều rất ngốc, chỉ cần không ai mở cửa, thì bọn chúng không có khả năng tự mình mở ra chui vào.”
Tống Hữu Chí gật đầu cẩn thận nghe, từng câu từng chữ đều ghi lại.
“Hai ngày nay chú ý chút, không biết cậu nhỏ và dì nhỏ có thể thoát ra chạy tới đây hay không. Nếu bọn họ tới…” Tạ Ngưng hít sâu một hơi, thanh âm lộ vẻ nặng nề, “Trước hết cách ly.”
Tống Hữu Chí nắm chặt hai tay, “Con nói rất đúng, cậu sẽ chú ý.”
Tống Hữu Chí khép lại sổ tay, thật sâu nhìn chăm chú mẹ con hai người, “Hai người phả cẩn thận! Đặc biệt là khi đi ngang qua Thôn Ủy Hội.”
“Con biết.” Tạ Ngưng hơi hơi cắn môi: “Trong nhà đều dựa vào cậu.”
Tống Hữu Chí gật đầu thật mạnh, cũng không lại nói tiếp cái gì, tất cả đều đã sắp xếp xong.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Ngưng cùng mẹ ngồi trên xe hơi của tên đầu vàng.
Cơ Thái Hiền mang theo An Ni và sáu người của hội cứu viện ngồi lên xe minibus vàng, dư lại người đều do Vương Tông Hiên dẫn đầu ngồi một xe cuối cùng.
Mặc kệ trong đó có bao nhiêu người không tình nguyện lên đường, lúc này cũng không thể không đi theo Tạ Ngưng rời đi.
Hoặc là chết hoặc là rời thôn, là ai cũng sẽ biết nên chọn như thế nào.
Sau khi xe khởi động, tên đầu vàng vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, “Cảm ơn cô.”
Hắn biết rõ, nếu như không phải nhờ có Tạ Ngưng ở bên cạnh đè nặng, thì phụ nhân Chu Tuệ Trân nhát gan kia cũng không dám xông lên đi báo thù.
Lại nói, hắn ngay cả người đàn bà nhu nhược như Chu Tuệ Trân cũng không bằng.
Đối với dị năng giả có thân thể cường tráng, hoàn toàn không dám xuống tay.
Cuối cùng đại thù vẫn là do người khác báo cho.
“Tôi cho rằng cô sẽ xử trí loại người như tôi.”
Tạ Ngưng nâng cằm hỏi, “Vì sao?”
“Thế giới đều như vậy, dị năng giả có tác dụng lớn hơn so với người thường, mà tôi thì đã tính kế hại chết hai tên dị năng giả.”
Tạ Ngưng bật cười: “Nhàm chán!”
“Phía trước hình như có xe đỗ, lái chậm một chút.”
Xe thong thả chạy tới, hai quân nhân ghìm súng đứng ở ven đường, hướng bọn họ làm cái thủ thế “Dừng xe.”