Rốt cuộc là xã hội quá hiểm ác, hay là lòng người quá đơn thuần?

Vì sao hắn lại không thấy được hận ý rõ ràng như vậy của tên đầu vàng đối với Vương Hán và Quang Tử….

“Nâng người ra hết đi.”

“Quá nhàn à, không phải là cậu muốn lái xe sao? Còn ngẩn ra đó làm gì?”

“À à.” Cơ Thái Hiền nâng bước chạy ra ngoài, quay đầu lại thấy cả người đầy máu Chu Tuệ Trân đang sững sờ quỳ bên thi thể, không đành lòng nói một câu, “Để chồng cô đem thi thể này thiêu đi, bằng không sẽ dẫn tới tang thi.”

Nói xong mấy lời này, Cơ Thái Hiền vội chạy đi lái xe.

Tống Hữu Chí và Tống Hữu Ái hoàn toàn không đoán trước được, Ngưng Ngưng mang theo hai thanh niên ra ngoài, kết quả lại kéo về bảy người.

Ba chiếc xe chỉnh chỉnh tề tề đỗ trước cửa chính, một chiếc Minibus cúp vàng, hai chiếc xe hơi nhỏ.

Đại khái là vật tư cướp được? Tống Hữu Ái nghĩ thềm, cũng không dám hỏi nhiều.

Tạ Ngưng vừa về tới liền giống như con quay, sắp xếp bọn họ đi xây tường, để ông cậu Tống Hữu Chí ở một bên trông coi.

Trong dân của nhà nông đều chú trọng phong thủy, đình viện cơ bản là xây dựng chủ yếu để bảo vệ xung quanh nhà chính, tường sân đều không vượt quá độ cao hai mét.

Nhưng hiện giờ là thời kỳ phi thường, cũng không cần quá chú ý nhiều như vậy.

Chỉ cần đủ vật liệu, vậy liền xây tường càng cao càng tốt.

Mọi người xây đến buổi tối đã sớm cảm giác bụng đói cồn cào, bà Tống và Tống Hữu Ái nấu một nồi cơm to thơm ngào ngạt, làm bún thịt chiêu đãi mọi người.

Hội cứu viện có chín người, lại thêm An Ni và tên đầu vàng, trải qua một hồi lao động cải tạo xong, lúc này đều có vẻ có chút kiệt sức.

Nhưng mà tốc độ hạ đũa của mỗi người đều không chậm, chưa tới bao lâu mâm đã thấy đế.

Bà Tống Tôn Mai Anh quan tâm hỏi han, “Mọi người ăn có no không? Không ăn lo lại lấy thêm chút mì nhé.”

“Ăn no ăn no.” Mọi người đồng thanh gật đầu.

Bốn gã người trẻ tuổi tới cửa cướp vật tư có vẻ vô cùng ngượng ngùng, “Xin lỗi bà Tôn, lúc trước tụi cháu bị Vương Hán tẩy não, nên mới có thể đi theo hắn làm xằng làm bậy, sau này sẽ không như thế.”

Bà Tống mỉm cười hiền từ, “Người trẻ tuổi biết sai mà sửa là chuyện tốt.”

Bà thở dài, “Ài, ai cũng không nghĩ tới thế giới này đột nhiên lại biến thành như vật, nhất thời mê muội, xét về mặt tình cảm cũng coi như là có thể tha thứ.”

“Bà Tôn, bây giờ tụi cháu có thể về nhà được không?” Một thanh niên cẩn thận hỏi.

Tối nay các người ở trong sân ngủ dưới đất, sáng mai cùng tôi ra ngoài.” Tạ Ngưng lãnh đạm lên tiếng, trong giọng nói bình tĩnh không chứa chút gợn sóng nào.

“Đi đâu vậy?” Trừ bỏ tên đầu vàng, những người còn lại của hội cứu viện đều lòng mang bất an nhìn hướng Tạ Ngưng.

“Đi đâu các người không cần biết, tóm lại cách nhà tôi thật xa liền được.”

“Tôi, chúng tôi đều đã biết sai rồi, sau này, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ quấy rầy nhà các người sinh hoạt.”

Tạ Ngưng quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, “Đáng tiếc, tôi không tin.”

Không khí lập tức trở nên nặng nề.

Một bữa cơm hòa thuận vui vẻ, bây giờ liền tràn ngập hơi thở lạnh lẽo đến cực điểm.

“Bà Tôn, cháu không muốn rời khỏi thôn. Bây giờ người trong nhà đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình độc đinh là cháu. Bà Tôn, từ nhỏ bà đã nhìn cháu lớn lên, bà biết tính cháu cũng không có xấu mà.” Một người thanh niên sắp khóc thành tiếng nói.

Vẻ mặt bà Tống đầy khó xử nhìn đứa nhỏ, thằng bé này hình như là cháu trai của nhà đầu thôn kia.

Tạ Ngưng “Bang” một tiếng đập đôi đũa xuống, “Không muốn rời khỏi Tống Gia Các cũng được.”

Cô từ sau lưng lấy ra một cây dao, đập mạnh lên bàn cơm: “Chết. Chọn một cái đi.”

Tức khắc, những âm thanh ồn ào đều biến mất….

Cơ Thái Hiền yên lặng ăn cơm, đầu cúi gằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play