“Mẹ.” Vẫn là chồng của Tiểu Chu ôm con gái lên trước khuyên vài câu, lúc này bà Lưu mới hậm hực hừ một tiếng.

“Em đi lái xe lại đây.” Cơ Thái Hiền nhận lấy chìa khóa xe Tạ Ngưng ném tới. Lúc xoay người liền nghe thấy một tiếng gào rống bén nhọn truyền đến.

Chu Tuệ Trân không nói không rằng đột nhiên cầm lấy chiếc rìu rỉ sắt vọt tới, chém lên cổ Vương Hán.

Liền thấy Vương Hán nguyên bản đã vô cùng thê lương, bây giờ trên đầu lại bị cô ta chém thêm ba nhta, mưu chảy đầm đìa.

Tình cảnh này thì ngay cả ông trời cũng không cách nào cứu được.

Tạ Ngưng đứng ngay bên cạnh Vương Hán, tên đầu vàng ôm ngực run lên mấy phát, khuôn mặt cô không chút biểu tình nhìn một màn trước mắt này.

Chu Tuệ Trân giống như phát điên, dùng cái rìu dính đầy máu thịt kia, chém thật mạnh lên người Vương Hán, một rìu tiếp tới một rìu, chém tới mức thở hồng hộc.

“Ô ô ô!” Tên thanh niên khỏe mạnh bị trói chặt tay và bịt mồm, nhịn không được phát ra âm thanh hoảng sợ, đôi mắt trừng thẳng.

Chu Tuệ Trân nghe được tiếng động bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt đỏ lên gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, hai bàn tay nắm chặt rìu.

“Anh Quang Tử.” Tên đầu vàng sợ hãi hô lên.

Chu Tuệ Trân nghiên ngã lảo đảo xông lên phía trước, một rìu chém xuống, nện trên cánh tay của thanh niên khỏe mạnh ở trần.

Bà Lưu và con trai sợ tới mức mặt không chút máu, nhìn chằm chằm Chu Tuệ Trân đang phát điên, liên tục lùi về sau mấy bước.

Chu Tuệ Trân cứ như vậy một rìu tiếp một rìu lên lên lồng ngực của thanh niên khỏe mạnh, trên cổ, chém đến khắp nơi đầy máu, một mảnh máu thịt lan tràn.

Tạ Ngưng lạnh nhạt liếc nhìn một cái, khóe môi nhẹ cong.

“Anh, anh, anh Quang Tử! Anh ơi!” Tên đầu vàng “phịch” một tiếng liền quỳ xuống đất che mặt khóc rống.

Tạ Ngưng cúi đầu nhìn hắn một cái: “Được rồi đừng giả vờ, này còn không phải là kết quả mà cậu muốn sao?”

Tên đầu vàng nghe vậy, hai tay che mặt chợt khựng lại, mặt vẫn như cũ chôn chặt trong đó chưa ngẩng đầu.

“Định chơi tâm kế với chị đây à? Tưởng không ai nhìn ra được?”

Tên đầu vàng chậm rãi từ trên đất đứng lên, buông hai tay ra để lộ gương mặt không chút nước mắt, nhìn Tạ Ngưng cười hì hì, “Chị, từ khi nào mà chị nhìn ra được vậy?”

“Đại khái là lúc cậu hỏi dị năng con nhiếm đi?” Tạ Ngưng ôn hòa cười, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Cơ Thái Hiền và Vương Tông Hiên đứng bên cạnh, “Ừm, có lẽ là lúc hai tên ngốc này tới cổng nhà tôi tìm phiền toái.”

“Nếu không phải cậu tiết lộ tin tức sai lầm, nói nhà chúng ta chỉ có người già phụ nữ và trẻ em, rất dễ đối phó. Thì sao Vương Hán chỉ phái có hai người bọn họ tới?”

“Nếu hai tên ngốc này không tới nhà gây chuyện, thì sao có thể chọc giận tôi?”

Tạ Ngưng mở hai bàn tay ra, nhàn nhạt cười, “Tôi đây liền chẳng phải như cậu mong muốn mà tới cửa đấy sao?”

Tên đầu vàng thu hồi thần sắc cợt nhã, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hừ, bọn hắn căn bản không phải là người. Em gái tôi phát sốt, chỉ là vì thời gian sốt lâu hơn bọn hắn, qua lâu còn chưa có khôi phục ý thức, thì đã bị bọn hắn kiên quyết xử lý.”

“Trên tin tức đều nói, phát sốt không nhất định sẽ biến thành tang thi, bọn hắn lại cố chấp tự mình quyết định, cứ như vậy mà em gái tôi…”

“Thân thích cái quỷ gì.” Tên đầu vàng gầm gú ra tiếng, “Loại chó má này thì tính thân thích cái gì!”

“Em gái tôi chỉ mới hai mươi tuổi.” Trong mắt tên đầu vàng rõ ràng chảy ra nước mắt, “Hai mươi tuổi thanh xuân giống như hoa nở! Con bé không nên chết!”

Tên đầu vàng lau mặt, khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, “Hiện tại cô đều đã biết, muốn chém muốn giết, tùy cô!”

Tạ Ngưng xuy một tiếng, quay đầu liền đi ra ngoài: “Nhàm chán!”

Cơ Thái Hiền ngây ngốc mà nhìn Vương Tông Hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play