“Không được đâu, chị.” Tên đầu vàng nhào lên khóc lóc thảm thiết, “Chúng em biết sai rồi, chị, về sau sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.”
“Em thề, thề với trời, nếu như còn dám trêu chọc chị, thì chúng em sẽ bị thiên lôi đánh chết, không sống tử tế được.”
“Khó mà làm được.” Ta Ngưng nhìn hắn nở một nụ cười nhạt nhẽo đến cực điểm, “Tôi còn muốn các người lên đường cùng tôi kia mà.”
Tên đầu vàng nghe vậy, cả người run lên.
Không hiểu được tại sao, nghe được hai chữ “lên đường”, liền mạc danh kỳ diệu có loại cảm giác lạnh người.
“Ầm!” sau cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng vang.
“Ai?” Vương Tông Hiên vội vàng chạy tới, thật mau đã nắm ra một người nữ đang không ngừng mua may tay chân mà tru lên.
“Chị, đây là An Ni trong đội chúng em.” Tên đầu vàng vội giải thích, “Anh, anh, An Ni chỉ là người thường, đừng dùng lực lớn như vậy.”
Vương Tông Hiên buông tay ra, người nữ tên là An Ni hoảng sợ nhìn Vương Hán đang nằm trong vũng máu, rụt người lại một bên.
“Không phải cậu nói là Vương Hán dẫn theo mười lăm người đến Nông Gia Nhạc này sao?” Tạ Ngưng đếm đếm đầu người, “Thêm bốn người nhốt trong nhà tôi kia, đội mấy người còn lại vẫn không ít.”
Trong mười lăm người, cư nhiên còn lại mười ba người?
Không thể không nói là tồn tại có uy hiếp cao.
“Không phải.” Tên đầu vàng vội vàng lắc đầu, “Này đó đều là người sống sót của mấy nhà hàng xóm quanh đây thêm vào.”
“Mười lăm người ban đầu, chỉ có dư lại bốn người là em, anh họ, anh Quang Tử với An Ni thôi.”
“Sau khi quái vật bùng nổ vào buổi sáng hôm nay, anh em trước dẫn dắt chúng em giết sạch mấy tang thi này, sau đó lãnh đạo đến mấy nhà xung quanh giết hết quái vật.”
Tạ Ngưng nhướng mày.
Không thể không nói, tên Vương Hán này quả thật rất thông minh, còn biết chiếm trước tiên cơ đoạt lấy tài nguyên.
Suy cho cùng, khi tang thi mới bắt đầu bùng nổ, tài nguyên vật tư quả thật rất phong phú.
“Chìa khóa xe.” Tạ Ngưng liếc nhìn tên đầu vàng một cái.
Tên đầu vàng nuốt nước bọt, vội vàng từ trong túi quần lấy ra một xâu chìa khóa, cung cung kính kính đưa cho Tạ Ngưng.
“Rất tốt.” Tạ Ngưng thấy tên đầu vàng thức thời rất là thưởng thức, “Bây giờ, mang lên mọi người trên đất, đi theo tôi.”
“Đi, đi nơi nào vậy chị?”
“Để cậu đi thì đi, vô nghĩa nhiều cái gì?” Cơ Thái Hiền tiến lên đá nhẹ vào chân tên đầu vàng.
Tên đầu vàng ngốc nghếch nhìn hắn một cái, “Sao hai người các cậu lại….”
Hai người này không phải là bị anh họ lừa đến nhà 85 cứu người rồi sao, sao nhanh như vậy đã làm phản quay trở về rồi?
Có còn thiên lý hay không?
Đồ lấy xe cũng lấy, bọn họ còn muốn thế nào nữa?
“Như thế nào, cậu còn dám vô nghĩa?” Cơ Thái Hiền hung hăng trừng hắn một cái, “Anh cậu lừa bon này chui vào đường chết, say này lại tìm hắn tính sổ.”
Tên đầu vàng muốn khóc, gục đầu đi theo phía sau mấy người.
Bà Lưu thấy họ cứ vậy liền phải đi, vội vàng năng lại Tạ Ngưng, “Không thể cứ như vậy mà đi! Hôm nay bọn họ ở trong nhà chúng tôi vừa ăn vừa lấy, còn trói bà với con trai! Việc này tính như thế nào?”
Tạ Ngưng bước một bên nhường đường, “Bà xử lý đi.”
“Có ý gì?” Bà Lưu há hốc mồm.
“Muốn chém muốn giết tùy ý xử lý.” Tạ Ngưng làm động tác thỉnh.
“Cháu, cháu!” Bà Lưu bị thái độ không sao cả của Tạ Ngưng chọc cho tức giận không nhẹ, “Hai nhà chúng ta hương thân thân thiết, vậy mà cháu không định giúp?”
“Không phải là giúp mọi người đưa bọn họ ra ngoài đấy sao? Trả phòng trả nhà lại cho mấy người.”
Này còn chưa đủ? Muốn giúp thế nào nữa? Đào tim đào phổi ra giúp sao?
Bà Lưu nhất thời có chút nghẹn lời, ngơ ngác nhìn đứa con gái có ánh mắt quạnh qué trước mặt.