“Đừng nói là anh xem nhiều phim truyền hình quá nên não bị cháy hỏng nhé?” Tạ Ngưng trào phúng liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Không lẽ anh cho rằng, bóp cổ con bé này, là có thể từ tôi lấy cái gì cũng được đấy chứ? Anh bắt tôi dừng tay liền dừng tay, để tôi tự sát liền tự sát?

“Anh cho rằng anh là cái gì?”

Người nam đeo dây xích vàng bị thiếu nữ nói đến mức nghẹn khuất, hoàn toàn không nghĩ ra từ nào để phản bác.

Một mặt khác, tên đầu vàng đã sớm nhanh nhẹn bò lên, lấy tốc độ nhanh gọn cởi ra dây thường trên người đôi mẹ con kia, cột chặt lên tay thanh niên khỏe mạnh.

“Đầu vàng!” Vương Hán đeo dây xích vàng suýt thì bị em họ nhà mình chọc cho tức chết.

“Xin lỗi anh.” Tên đầu vàng khóc chít chít kêu, “Nếu như em không làm theo lời chị Tạ, thì đầu của em liền sẽ nở hoa đó anh.”

Đến bây giờ cái gai nhọn kia còn đang đâm ở trong tay hắn, tuy rằng chỉ dài có mấy centimet, nhưng lại đau đến muốn chết, hoàn toàn không thể chạm vào.

Chu Tuệ Trân hai hàng nước mắt, quay đầu nhìn chồng và mẹ chồng mình được người ta thả trói, vội vàng chạy đến kêu to, “Mẹ, chồng, bây giờ phải làm sao bây giờ?”

“Cháu là cháu ngoại của ông bà Tống đúng không?” Bà Lưu vội vàng đẩy con dâu ra, vọt tới trước mặt Tạ Ngưng kêu lên, “Bà là bạn tốt của bà ngoại cháu, Bà Lưu.”

“Cháu biết bà Lưu có đúng không, cháu do chị bạn già của bà phái đến cứu chúng ta có phải không?”

“Không phải.” Tạ Ngưng rất vô tình, hất ra tay của bà Vương, ngược lại đi về phía Vương Hán.

Vương Hán đeo dây xích vàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng duỗi tay nắm lấy cổ đứa nhỏ, “Cô đừng có tới đây, tôi nói cô biết đừng có mà tới đây, ây da!”

Trên đùi bỗn nhiên bị người hung hăng cắn một ngụm, Vương Hán mắng mẹ nó rồi cúi đầu nhìn thử, một chân liền đá hướng Chu Tuệ Trân.

Cùng lúc đó, chồng của Chu Tuệ Trân nhào qua ôm chặt lấy eo thùng phi của Vương Hán.

Vương Hán giận dữ, phát huy dị năng muốn ném ra chồng của chu Tuệ Trân đang bám lên eo mình, nhưng một cây kim loại đã xuyên đến bả vai của hắn.

“A!”

Bốn năm cây kim loại nhọn từ dưới đầu ngón tay của Tạ Ngưng vụt ra, phân biệt cắm lên tay và đùi của Vương Hán, tạo thành mấy cái lỗ máu.

Tay hắn bị đau không còn nắm được đứa nhỏ, đứa nhỏ liền rơi xuống mặt đất, oa oa khóc lên.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, vậy mà lại được một cây kim loại uốn lượn chặt chẽ trói lại vòng eo, treo ở không trung.

Chồng Chu Tuệ Trần liền ngửa đầu, vội vàng tiếp được đứa nhỏ đang treo ở không trung, trong mắt đầy nước mắt, cảm giác mất rồi lại có được.

Tạ Ngưng mắt lạnh lướt qua một nhà bà Lưu, nhấc chân liền bước đến bên cạnh Vương Hán đang nằm kêu rên ở dưới đất.

Tay chân Vương Hán lúc này đều đã bị cô phế đi, uống phí một thân có được dị năng sức mạnh, chỉ có thể mở to đôi mắt như chuông đồng, gắt gao trừng chằm chằm chính mình.

Tên đầu vàng thấy thế vội vàng chạy lại đây, nhìn cô cợt nhã: “Chị, chị, không cần đâu không cần đâu. Chị muốn cái gì thì cứ việc lấy, tất cả đều của chị, tất cả đều của chị, tụi em đều đưa chị.”

Lúc này, Cơ Thái Hiền và Vương Tông Hiên từ nhà sau chạy ra, hướng cô vẫy vẫy tay: “Chị Ngưng! Trên lầu rất không nha!”

Tạ Ngưng liếc nhìn hai người kia một cái.

Xem ra hai tên này đã sớm đi một vòng lầu trên lầu dưới, phỏng chừng thu hoạch phong phú.

“Kéo người này tởi cổng thôn cột lại.” Tạ Ngưng chỉ Vương Hán đang nằm trên đất uất hận nhìn mình, nhàn nhạt phân phó một tiếng.

“Súng hơi của cậu có thể bắn thủng đầu tang thi không?”

“Chị, chị, các người muốn làm gì?” Tên đầu vàng đã sắp khóc.

“Cậu nói xe, đem người trói ở cửa thôn để làm gì?” Tạ Ngưng quay đầu, hướng hắn lộ ra nụ cười vô cùng lạnh nhạt.

Đặc biệt giống với vai ác nữ ma đầu! Đồng tử tên đầu vàng bỗng chốc co rụt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play