Tạ Ngưng cảm giác rất ngoài ý muốn, hay là người này đã nhìn thấu mưu kế của cô?

Biết căn bản là không hề có mảnh kim loại nhỏ nào bị cấy vào trong?

Tạ Ngưng nhíu nhíu mày.

“Lúc trước hai chúng ta thiếu Vương Hán một cái nhân tình, bị phái tới đối phó một nhà các người. Nhưng hiện tại bại bởi cô, tâm phục khẩu phục.”

Mới vừa rồi bị cô gái kia đấm mấy đấm, một người đàn ông như hắn đều đau tới mức sắp phun hết cơm ra.

Không phục chẳng lẽ còn chờ bị người đánh chết?

Hắn cũng không có ngu như vậy!

Tuy rằng thời buổi này tồn tại rất gian nan, nhưng người anh em đáng khinh kia của hắn chẳng phải có được một cái dị năng không gian sao, tạm thời đi theo ăn no chờ chết hẳn là không có vấn đề gì lớn.

“Nhưng phải nói rõ trước, tôi không có thức tỉnh dị năng giống tên Gà kia, nhưng kỹ thuật nhắm bắn cũng còn tạm được.”

“Cậu ta tên Gà à?”

“Không phài Gà, chị biết Võ Vương phạt Trụ chứ, chính là Cơ đó.” Vẻ mặt Cơ Thái Hiền buồn bực, “Em tên Cơ Thái Hiền, cậu ấy là Vương Tông Hiên.”

Gà Quá Nhàn? (Chỗ này chơi chữ bên Trung)

Tạ Ngưng suýt chút thì cười thành tiếng.

“Không phải cái kia Quá Nhàn, là quốc thái dân an Thái, hiền lương thục đức Hiền!” Bạn học Cơ Thái Hiền đều mau hậm hực.

Nhìn thấy nhóm chú dì và em gái bên cạnh đều đang nhịn cười, liền biết được trong lòng bọn họ đang nghĩ gì.

“Cơ Thái Hiền, Vương Tông Hiên.” Tạ Ngưng gật đầu, lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra cuộn băng gạ ném cho họ, “Băng bó vết thương đi, đợi lát nữa cùng tôi ra ngoài làm việc.”

“Làm việc gì?” Cơ Thái Hiền không ngờ công việc lại tới nhanh như vậy, hiện tại còn có chút ngốc.

“Lúc hai người tới, Vương Hán nói gì?”

“Kỳ thật tụi em cũng không có quen biết gì với Vương Hán, tụi em là hai người một mình lại đây nghỉ phép, căn bản không ở cùng nhóm của bọn họ.”

“Buổi sáng đột nhiên có người bị biến dị thành tang thi, Vương Hán cứu Tông Hiên một phen, chúng em cảm kích, nghe nói bên nhà 85 này dư thừa vật tư, nên mới nghĩ muốn giúp Vương Hán cứu người ra, thuận tiện…. thu thêm nhiều chút vật tư.”

Cơ Thái Hiền ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

Kỳ thật giúp Vương Hán cứu người chỉ là thứ yếu, chủ yếu là bọn họ vẫn nghĩ muốn tự mình lấy ít đồ.

“Nhưng mà tên Vương Hán kia thật sự rất đáng giận, chưa hề nói ra chị có bao nhiêu lợi hại. Chỉ nói chúng em tới cứu viện liền sẽ dễ dàng chế trụ mấy người ở đây, muốn chúng em tới giúp một tí việc nhỏ.”

Tạ Ngưng cười lạnh.

Cho nên nếu không phải là cô lợi hại chút, thì đồ vật trong nhà đều xứng đáng bị cướp đi?

Cơ Thái Hiền vừa thấy bộ dạng này của cô, vội rụt cổ cười lấy lòng, “Chị, chị nói xem, hiện tại muốn bọn em làm gì, chỉ cần có thể bù đắp sai lầm, cho dù có bắt chúng em lên núi đao xuống biển lửa, cũng thề chết không chối từ! Hai anh em em là bị tên chó má Vương Hán kia lừa nha!”

Vương Tông Hiền cho hắn một ánh mắt ghét bỏ.

Muốn hạ mình tự cậu hạ! Ai mượn lôi theo tôi làm gì.

Trên đường hoàng tuyền nếu như có người thiểu năng trí tuệ này đi theo làm bạn, thật đúng là tám đời xui đổ máu….

“Cậu, cậu trước trở về múc nước, mẹ, khóa chặt cửa, con đi ra ngoài một lúc rồi trở về.”

“Con muốn đi đâu vậy Ngưng Ngưng.” Người một nhà cơ hồ là trăm miệng một lời.

“Không có việc gì.” Cô gái nhỏ vô cùng ôn nhuận cười với bọn họ, “Chẳng kẽ con lại không rõ tình huống hiện tại trong thôn thế nào sao? Con dẫn bọn họ ra ngoài dạo một vòng, hia mươi phút, lập tức quay lại.”

Tống Khả Hân mặt không biểu tình nhìn chị mình.

Hai mươi phút? Cô cảm thấy chị lại đang mạnh miệng, nhưng tạm thời không có chứng cứ.

Tạ Ngưng cầm lấy súng hơi đặt cạnh cửa kia ném cho Vương Tông Hiên, “Đi”

Cơ Thái Hiền cùng Vương Tông Hiên đi theo cô ra khỏi cổng sắt, bốn mắt liếc nhìn nhau một cái, “Đi đâu?”

“Nhà 98.” Bên môi Tạ Ngưng cong lên một nụ cười lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play