Tạ Ngưng để cậu kéo bốn tên ồn ào vào trong phòng, tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Thái Hiền.
Người sau liền run lên, tiến đến nâng Vương Tông Hiền còn đang cuộn tròn trên mặt đất, dưới ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm của Tạ Ngưng, ngoan ngoãn đi vào phòng.
Đỡ Vương Tông Hiên ngồi xuống ghê sô pha, Cơ Thái Hiền liền nhanh nhẹn vén lên áo sơ mi.
Chỉ là động tác của hắn vừa mới bắt đầu, đã bị một cây kim loại chỉ vào huyệt thái dương.
“Làm cái gì?” Âm thanh lạnh như băng của thiếu nữ vang lên bên tai, khiến người trẻ tuổi sợ tới mức run lên bần bật.
“Em em, em cởi quần áo.”
“Cởi quần áo làm gì?” Người rống hắn lúc này chính là cái chú đứng ở bên cạnh.
Trong tay nắm một sợi dây thừng lớn, phảng phất tùy thời liền tròng vào cổ siết hắn đến chết….
“Cởi quần áo lấy, lấy đồ vật.” Cơ Thái Hiền đã sắp mau khóc, hiện tại hắn thật sự không có ác ý, một tí xíu cũng không có.
“Lấy cái đồ quỷ gì?” Tống Hữu Chí hung tợn hướng Cơ Thái Hiền gầm lên.
Cái thằng ranh con này, tính ở trước mặt ông giở trò lưu manh mà!
Cơ Thái Hiền gắt gao nắm góc áo của mình, “Lấy, lấy vật tư… mà chị muốn!”
Tạ Ngưng hiểu rõ, liếc mắt nhìn hắn một cái, nhất thời có chút tư vị khó mà nói hết, “Cậu lấy đồ từ trong không gian ra còn phải cởi quần áo?”
“Dạ dạ dạ!” Cơ Thái Hiền đáng thương gật mạnh đầu.
“Nhanh lên chút.” Tạ Ngưng ra lệnh một tiếng.
“Dạ!” Cơ Thái Hiền nhanh chóng gật đầu, cởi nút áo sơmi, vén quần áo lên.
Sau đó Tạ Ngưng liền thấy hắn, giống như đại tiên nhảy đồng, tại chỗ run run run run không ngừng như đang động kinh…..
Hai tay còn không có quy luật làm động tác tung hoa, vừa run miệng còn lẩm bẩm.
Tạ Ngưng yên lặng xoay đầu đi đỡ trán.
Người này nói không sai, quả thật là rất chướng tai gai mắt.
Thấy đứa đỏ Tống Khả Hân còn đang ngây ngốc há hốc mồm trừng to nhìn người ta chằm chằm, cô liền chạy nhanh đuổi bà em não rộng của mình ra ngoài.
Mặt khác, theo từng trận run rẫy của Cơ Thái Hiền, trên người hắn liền bùm bùm rớt xuống một đống đồ vật, vây thành một vòng quanh chân hắn.
Cuối cùng còn có một túi bột mì, run run rẫy rẫy nện xuống mu bàn chân của hắn.
Cơ Thái Hiền đau đến mức nhe răng trợn mắt vội co cổ chân, “Chị, này đó có đủ chưa?”
Tống Hữu Ái đỡ hai ông bà đi tới sảnh lớn, thấy một màn như vậy đều sợ tới mức ngây người.
“Không sai biệt lắm.” Tạ Ngưng để người nhà đem đồ mang đến góc tường chất đống ngay ngắn.
Quay người lại, liền thấy Cơ Thái Hiền phảng phất giống hệt như con thỏ nhỏ, vội vàng quấn chặt áo sơmi đang mở bung của mình…..
Tạ Ngưng tiến lên trước một bước.
Cơ Thái Hiền liền lui về sau, “Chị, chị! Chị, chị còn, còn muốn làm gì nữa!”
Tạ Ngưng đột nhiên dùng gai nhọn kim loại trong tay đâm lên ngón tay hắn một cái.
Chỉ là đơn giản đâm một cái, đã khiến vị này sợ tới mức quỷ khóc sói gào tru lên.
“Hiện tại cậu có hai lựa chọn.”
“Một, cút trở về chỗ đại ca cậu, nhưng mà cả đời liền phải mang theo mảnh kim nhỏ tôi trồng ở trong người. Kim loại nhỏ sẽ theo máu thịt của cậu chạy đi khắp nơi, không biết khi nào sẽ trôi đến trong óc, sau đó…..”
“Hai hai hai! Em chọn hai!”
Vương Tông Hiên cuộn tròn ở trên ghế, dù sao cũng không muốn nhìn cái tên nhãi chọn “hai hai hai” này.
Tạ Ngưng gật đầu, “Cậu rất biết lựa chọn, tin chắc là tương lai cũng sẽ không hối hận lựa chọn hôm nay.”
Dị năng giả không gian này rất cần thiết ở lại trong tay cô, dùng để yểm hộ biệt tự lớn, Tạ Ngưng nghĩ như thế, lại xoay người đi đến trước mặt Vương Tông Hiên.
Vương Tông Hiên bị cô gái nhỏ dùng vũ lực chinh phục, trực tiếp nâng tay của mình lên, mày chưa ngăn nói một tiếng, “Đâm đi!”