“Chị, chị, chị! Không thể giết người, luật quốc tế, luật dân sự a~”
Cầu buông tha a đại vương, nữ đại vương, không, nữ thần!
Cơ Thái Hiền thật sự bị dọa khóc, nếu như quỳ trên đất có thể cầu được nữ thần tha thứ, hắn nguyện ý…..
Tạ Ngưng rũ mắt nhìn hắn, lại quét mắt hướng tên đang cuộn thành con tôm bên cạnh, “Xem ra anh Vương kia của các người, muốn ngấm ngầm giở trò với tôi?”
“Tốt lắm!” Tạ Ngưng lạnh giọng hoi hoi gật đầu, “Cậu, kéo tất cả bọn họ ra đi.”
“Ây, tới.” Tống Hữu Chí đặt thùng nước xuống, kích động chạy phía nhà kho, túm bốn tên trẻ tuổi đang kêu như giết lợn ra tới cổng.
Tạ Ngưng một chân đạp lên một người trẻ tuổi đeo khuyên tai, chậm rãi ngồi xuống, kim loại ở đầu ngón tay ngưng tụ thành một lưỡi dao, nhắm ngay ngón tay người trẻ tuổi.
“Tên đầu vàng lúc trước đã nói lại với các người rồi đúng không? Không có giao vật tư đổi người, thì cách một giờ liền giao cho anh Vương của các người một ngón tay.”
Đôi mắt Cơ Thái Hiền trợn tròn, nhịn không được nước “Ực” nước bọt một cái.
Nhìn phía đồng bạn co rụt lại y hệt bốn con chim cút, lắp bắp nói, “Chị, chị, không, không cần chơi lớn như vậy chứ?”
“Chơi lớn? Phải không?” Đuôi lông mày Tạ Ngưng co lên, ánh mắt mỏng lạnh nhìn hắn.
“Chị, chị!” Mắt thấy lưỡi dao của Tạ Ngưng thật sự muốn chặt ngón tay của đồng bạn, hai chân Cơ Thái Hiền cong một cái liền quỳ xuống, nâng cao đôi tay liên mồm kêu to: “Ba, ba ba, ba ba!!”
Tống Hữu Chí đầy mặt ngây ngốc nhìn người trẻ tuổi khuôn mặt tuấn tú này.
Lớn lên mộ bộ giống tiểu bạch kiểm, tự mình liền không có điểm nào đáng khen, không ngờ đầu óc còn hư!
Tống Khả Hân ghé vào trên cửa sổ, chính mắt chứng kiến chị mình thực hành cách sinh tồn điều thứ hai.
Cái gì mà, gặp được đầu trâu mặt ngựa không cần phải sợ, trực tiếp dùng chủ nghĩa xã hội nắm đấm cứng, đánh cho ắn kêu ba gọi mẹ!
Không phải chính là như vậy sao?
Hiện trường dạy học, vừa dạy liền hiểu.
“Có, có vật tư, vật tư! Cho, cho chị!” Cơ Thái Hiền liên thanh kêu to, “Đổi, chúng ta đổi, đổi!”
Nói xong, liền thấy người này giống như động kinh tái phát, lắc người mấy cái, bên trong liền bùm bùm giống như hạ giông tố, mì ăn liền và bánh quy rơi ra đầy đất….
Tống Khả Hân vội vàng mở cửa chạy ra xem náo nhiệt, “Wow, không ngờ tay nhỏ chân nhỏ như vậy, mà còn có thể cất nhiều đồ vật đến thế!”
Tạ Ngưng yên lặng quay mặt đi, nghiêm túc dạy dỗ em gái ngốc, “Hắn là dị năng giả không gian!”
“Cái gì?” Tống Khả Hân trợn tròn một đôi mắt linh động, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, “Chính là cái loại không gian ở trong tiểu thuyết, tùy thời liền có thể biến ra đồ, làm ruộng trồng trọt nuôi gà nuôi vịt, còn chứa linh tuyền đó sao?”
Hai mắt Tống Khả Hân tỏa sáng: “Vậy nếu như anh gặp phải tang thi, chẳng phải liền có thể chạy trốn vào trong đó sao?”
Cơ Thái Hiền liếc mắt nhìn em gái nhỏ một cái, đầu lắc đến giống hệt như trống bỏi: “Không có, không có, chỉ là cái không gian trữ vật năm mươi mét vuông, người không thể đi vào.”
Tưởng là chuyện tốt gì đâu?
Còn làm ruộng, trồng trọt, nuôi gà nuôi vịt? Linh tuyền lại là mấy thứ quỷ gì? Nhìn bộ dạng giống đại thiếu gia này của hắn, cũng không giống như người sẽ đi trồng trọt a!
Lại nói, nếu như thật sự giống như em gái nhỏ kia nói, không gian có thể tùy thời ra vào, kia hắn tình nguyện mỗi ngày đều ở luôn trong không gian không ra cũng được, không cần phải đối mặt với tang thi ghê tởm như vậy.
Hôm nay càng sẽ không bị nữ đại vương đánh thành chó!
“Mấy thứ này chỉ đủ đổi được nửa người.” Tạ Ngưng lạnh nhạt mở miệng.
Cơ Thái Hiền liên tiếp gật đầu, “Hiểu, em hiểu! Em, em đi trong phòng lấy đồ ra cho chị, cổng lớn có chút không được lịch sự.”
Không gian dị năng giả này đánh rắm cũng rất nhiều!
Ở cổng lớn lấy đồ còn sợ chướng mắt? Chỗ nào chướng tai gai mắt?