Dư lại một cây liền dao cho Cố Sâm.
Lúc Tạ Ngưng đi qua, Phương Giai Văn hùng hùng hổ hổ kia đã không còn ở, phỏng chừng lại lên xe.
“Xem tình hình này, không chắc tỏng vòng một hai giờ là có thể thông.” Cố Sâm nhíu nhíu mày, “Em với dì lên xe ngủ một lát đi, chờ đường thông anh lại tới gọi.”
Tạ Ngưng quả thật có hơi mệt mỏi, nghe vậy liền gật gật đầu.
Cố Sâm cười nhìn cô chăm chú, “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ sớm trở về được thôi.”
Tạ Ngưng sửng sốt, sau đó nhẹ gật đầu rồi xoay người về xe nghỉ ngơi.
Một giấc này ngủ được chừng hai giờ.
Tạ Ngưng quá mệt mỏi, mặc dù bên ngoài la hét ầm í, nhưng cô vẫn có thể ngủ say.
Lúc tỉnh lại đã là hai rưỡi sáng.
Phía trước phát ra từng trận hét chói tai, đoàn xe và đám người hình như đều đang hỗn loạn.
“Mẹ, Tuấn Tuấn, xuống xe.” Tạ Ngưng vội kéo bọn họ cùng nhau đi xuống.
“Chuẩn bị chiến đấu.” Cố Sâm trầm giọng hạ lệnh, bước nhanh đến bên người Tạ Ngưng và Tống Hữu Ái, “Phía trước có thị dân biến thành tang thi, lại cắn bị thương không ít người.”
“Các người ở lại đây chờ, sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Tiểu Cố, mấy cậu nhớ cẩn thận nha.” Tống Hữu Ái không yên tâm dặn dò.
Lần này Cố Sâm nói nhanh, quả thật rất nhanh.
Đại khái chừng mười lăm phút sau, bọn họ đã trở lại, hẳn là dùng súng giảm thanh tốc chiến tốc thắng.
Phía sau còn có mấy người mặt xám mày tro liên tiếp đi theo kéo chân sau.
“Các người không thể mặc kệ chúng tôi, chúng tôi đều là bạn bè tới từ nước A. Quân đội phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi!” Người nói chuyện này, đầu tóc lúc đầu vuốt keo sáng bóng.
Nhưng hiện tại bên trên lại dính lung tung đủ thứ, lại thêm một thân tây trang cắt may cũng vô cùng hỗn loạn bất kham.
Tống Hữu ái nhỏ giọng nói thầm, “Sao đột nhiên lại tới một đám đạo đức bắt cóc.”
Tạ Ngưng mắt lạnh nhìn đám người kia.
Người nói chuyện hẳn là phiên dịch viên, phía sau còn có bảy tám người nước A thần sắc hoảng loạn, đang dùng tiếng nước họ giao lưu.
Huyên thuyên ồn ào, Tạ Ngưng có thể nghe hiểu bảy tám phần.
“Các người không thể không phụ trách nhiệm.” Phiên dịch viên mặc tây trang trắng vẻ mặt phẫn nộ nói, “Chúng tôi muốn khiếu nại các người.”
Tạ Ngưng đã sớm xem thường đến tận trời cao.
Tống Hữu Ái tức giận bất bình: “Mấy người Tiểu Cố thật là thảm, cứu người còn bị khiếu nại! Đáng ra không nên cứu bọn họ.”
Lục Duy lại vô cùng kiên nhẫn, đối xử với ai cũng đều nho nhã lễ độ.
Tạ Ngưng nhìn hắn bị mấy người nước A vây công, còn ôn tồn trấn an, khong lòng liền có bực bội không thông.
“Hiện tại xe của chúng tôi đã bị phá hỏng không thể ngồi, các người cần phải phụ trách đưa chúng tôi đến nơi an toàn! Trong xe chúng tôi có mười bạn bè đến từ nước A, nếu như xảy ra chuyện thì các người gánh nổi trách nhiệm sao?”
Không ngờ tới tính tình của đồng chí Tống Hữu Ái so với cô còn lớn hơn, chỉ lên liền chỉ vào mũi tên phiên dịch viên kia mà mắng, “Mặt mũi sao lại lớn thành như vậy hả? Đều đã thời đại nào rồi, còn một bộ ở đây làm đạo đức bắt cóc. Ai mà không phải do cha sinh mẹ dưỡng, mắc mớ gì phải bảo vệ các người?”
“Lại nói, một người nước C như cậu, vậy mà đóng mồm mở mồm đều là nước A nước A, cậu là chó săn Hán gian có đúng hay không!”
Gương mặt phiên dịch viên đỏ lên, “Bác gái, bà nói chuyện kiểu gì vậy hả? Chúng tôi đang cùng quân đội câu thông, bà lắm miệng cái gì? Bà là ai hả?”
“Câu thông cái gì? Thái độ hách dịch ra lệnh người khác quát tới quát lui như vậy chính là câu thông sao? Cái tên chó má Hán gian này, bà đánh đến chính là loại người như mày.”