Cho nên nói cậu bác gái liền vẫn là bác gái.
Tống Hữu Ái xông tới lưng của phiên dịch viên “bốp bốp bộp bộp” hai nắm đấm tới.
Bà vẫn là giảng võ đức, trên không đánh già dưới không đánh trẻ, không đánh vào đầu, chỉ chuyên môn đánh vào chỗ nhiều thịt…..
Người trẻ tuôit vẫn bị tư thế của bà dọa sợ, ôm đầu chui bên cạnh trốn.
Lục Duy chờ Tống Hữu Ái đánh xong, mới nhẹ nhàng kéo hai người: “Được rồi dì, xin bới giận.”
“Vị đồng chí phiên dịch viên này, tuy rằng chúng tôi cũng rất muốn giúp đỡ các vị bạn bè nước A, nhưng thật sự là thương mà không giúp được.”
“Bởi vì tài nguyên hữu hạn, xe chúng ta đã sớm nhét đầy các vị đồng bào được cứu viện lức trước. Không bằng các người tự mình đi tìm những người khác hỏi xem có cách nào tốt hơn không?”
“Đúng vậy, nơi này nhiều xe như vậy, các người đi hỏi nhờ xe người xác xem có tiện không là được!” Tống Hữu Ái gật đầu hát đệm, “Nhưng là phải chú ý một chút, thái độ nhất định phải tốt. Nhờ người hỗ trợ thì phải có tư thái nhờ cậy, đừng có làm giống như người ta thua thiệt mấy người! Mấy người nước A các người, cũng không có cao quý hơn chúng ta đi nơi nào, có biết sao!”
Phiên dịch viên mặc tây trang trắng bị Tống Hữu Ái nói xong, tức giận quay đầu liền hướng đám người Nhật đi tới.
Tạ Ngưng đứng một bên nghe bọn họ huyên thuyên oán giận xong, lúc này mới chậm rì rì đến bên cạnh Tống Hữu Ái, “Mẹ, con lên phía trước xem tình hình.”
“Không cần đi.” Cố Sâm đi tới nhìn cô lắc đầu, “Là đường hầm bên kia có vấn đề, bên trong có rất nhiều tang thi đổ lại, người tạm thời không thể qua được.”
Tạ Ngưng gật đầu, lúc tới bọn họ không có đi qua đường hầm, nên vô cùng thuận lợi, không ngờ tới lúc về lại trúng thưởng.
Lúc này, một người chiến sĩ vội vội vàng vàng chạy tới cúi chào, “Đọi trưởng, là nhóm người đội B bị kẹt lại trong hầm.”
“Ồ, quả nhiên là bọn họ.” Cố Sâm cũng chưa hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Tính tình tốt như Lục Duy lại nhịn không được mà trợn trắng mắt, “Mấy người Dương Dịch Lĩnh kia thật sự là kẹt lại chỗ này? Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
Cứu viện là khẳng định muốn cứu viện, nhưng nơi này chen không ít dân chúng bình thường, hoàn toàn không thể động tay, khả năng gây ra ngộ thương.
“Ở lại đây đừng vọng động.” Cố Sâm dặn dò bọn họ một tiếng, rồi mang theo hai đồng đội chạy tới phía trước.
Khi trở về, đã là hai mươi phút sau.
“Em gái, lúc này lại muốn nhờ em giúp một chút.” Cố Sâm bước nhanh đến trước mặt cô, bất đắc dĩ cười.
Tạ Ngưng đã sớm có chuẩn bị, nghe vậy liền gật đầu cong ba lô: “Đi thôi.”
Cố Sâm quay đầu phân phó Lục Duy, “Đi phía trước sơ tán người dân, mấy người Dương Dịch Lĩnh đã bị vây lại bên trong đường hầm. Còn chưa rõ nguyên nhân vì sao tang thi lại không lao ra.”
Lục Duy gật đầu, cũng không bận tâm tới phiên dịch viên mặc tây trang trắng còn tới muốn tìm hắn lý luận, vội vàng chỉ mấy người chạy đến dòng xe cộ phía trước sơ tán mọi người.
“Đợi lát nữa chúng ta cần phải thâm nhập vào bên trong đường hầm tiềm tòi thử.” Cố Sâm vừa nói vừa đưa cô một đèn pin quân dụng to cỡ lòng bàn tay, đội mũ giáp lên đầu cô.
“Sau khi tiến vào em liền theo sau bọn anh.”
Tạ Ngưng “Vâng” một tiếng, đi theo bọn họ bước nhanh tới phía trước.
Dọc theo đường đi có không ít xe đỗ ngang dọc tứ tung trên đường chính, đang có một ít dị năng giả lực lượng vất vả dọn dẹp.
Động tĩnh lớn như vậy, nếu như trong đường hầm có không ít tang thi, thì không có khả năng không nghe thấy âm thanh mà không lao ra.
Cho nên đường hầm này xem ra còn rất kỳ quái.
Cố Sâm mang theo mười người, tính cả Tạ Ngưng, cùng tiến vào đường hầm đen kịt.
Ánh đèn đều đã tắt hết, bọn họ chỉ có thể nghe được từng trận tiếng thi rống truyền đến ở chỗ sâu trong đường hầm, mơ hồ thấy một ít ánh sáng loáng qua.