“Mì ăn rất ngon.” Đại khái là Ngọc Thiên Phong đã mệt cả một ngày, quá mức đói, nên ăn gì cũng thấy ngon.

Vì thế ôm chén liên tục hút hết đợt này đến đợt khác.

Lúc Phương Giai Văn lại đây, nồi kia đã sớm bị ăn không còn lại gì, còn bị một chiến sĩ dùng giẻ lau lau khô.

Tạ Ngưng có chút xấu hổ, đám con trai chính là ra bên ngoài không thèm chú ý như vậy, tùy tùy tiện tiện lau một cái liền xem như xong.

Tống Hữu Ái rất muốn nhận lấy rửa cho sạch, nhưng trong tay lại không có nước, nước khoáng thì chắc chắn không thể lãng phí.

Phương Giai Văn nhìn qua cái nồi đầy dầu bóng loáng ra, tức giận đến mức cắn răng, “Đội trưởng Cố, mấy vị tiến sĩ còn chưa có ăn cơm chiều, mọi người đều đã nhịn đói một ngày rồi.”

Tạ Ngưng ăn mì, chén trong tay còn chừng non nửa.

Phương Giai Văn ở bên cạnh lớn tiếng nói chuyện, cô bưng chén yên lặng quay người ăn, miễn cho bị nước miếng của cô ta phun tới.

Mọi người dùng đều là chén giấy ăn một lần, Tạ Ngưng nhìn thấy bọn họ ăn xong lại muốn thu lại, phỏng chừng là để lần tới lại dùng?

Này cũng quá…. Quản gia có đạo.

Lục Duy thấy đội trưởng nhà mình lại muốn mắng người, vội vàng tiến lên trả lời, “Chúng tôi còn có một ít bánh nén khô, cầm đi phân ra đi.”

“Bánh nén khô??” Phương Giai Văn đề cao âm lượng, vẻ mặt tức giận: “Các người chính là dùng thái độ như vậy phục vụ thị dân?”

Chính mình ăn canh nóng thịt cá, mà bọn họ lại chỉ có thể ăn hoa khô gặm bánh quy?

Tạ Ngưng không muốn lại nghe cái loại lời nói đường hoàng này.

Đã là mạt thế, mấy bà chị này còn tưởng đang sống trong truyện cổ tích chắc.

“Cũng chỉ có cái đí, không muốn thì thôi.” Cố Sâm đoạt lấy bánh quy trong tay Lục Duy, quơ quơ trước mặt Phương Giai Văn.

Thái độ này, quá ác liệt!

Phương Giai Văn tức đến cả mặt đỏ bừng, “Anh, anh thuộc bộ phận nào, tôi muốn khiếu nại các người.”

Tạ Ngưng suýt chút nữa thì sặc canh.

Xem bộ dáng này, ngày mai thông tin sẽ bị gián đoạn toàn bộ.

Khiếu nại, lúc này khiếu nại thì đường dây nóng còn có người trực sao?

“Tổ A Hành Động Đặc Biệt Đội Đặc Chiến 9166 kinh đô và vùng lân cận, số báo danh 06.” Cố Sâm cười ngâm ngâm gật đầu, “Tùy tiện báo.”

Lụy Duy vô ngữ, nhà họ Lục đúng là không sợ bất cứ kẻ nào khiếu nại.

Chỉ là cần gì phải tốn nước bọt với bà cô viện nghiên cứu này làm gì chứ.

“Anh.” Lục Duy bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.

“Cậu theo anh lại đây.” Cố Sâm rất là không cao hứng, “Đừng có vô nghĩa với cô ta.”

Dựa vào cái gì mà đồng đội của hắn phải nhiều lần chịu đựng bà cô này vô cớ gây rối rống tới rống lui chứ, hắn không vui!

Nhưng người khác như thế nào thì hắn không quản được, dù sao người hắn mang đến thì hắn bảo vệ.

Đối với vị đại gia tính tình hay thay đổi này, các đồng đội đều nên biết như thế nào để thuận nhiệt.

Lục Duy chạy nhanh đi qua, ôn tồn trấn an, “Anh, em cũng không có việc gì, chỉ là dong dài vài câu mà thôi.”

Tạ Ngưng chạy nhanh nuốt hết chén mì, bên cạnh lập tức có chiến sĩ chạy tới, nhận lấy chén dùng một lần trong tay cô, còn vô cùng thẹn thùng nhìn cô cười cười.

Tạ Ngưng thật sự muốn vứt hết đống chén bẩn đầy dầu mỡ đó đi, nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ lại vô cùng quý trọng, nên không có mặt mũi ra tay.

“Mẹ lên phía trước nhìn thử tiện hỏi thăm tin tức.” Tống Hữu Ái chỉ chỉ đường phố.

Liền trong một thoáng thời gian này, mặt sau đã có mấy chiếc xe buýt theo tới, trước sau đều chặn đứng.

“Mẹ, hiện tại quá muốn, vẫn là đừng nên đi qua.” Tạ Ngưng giữ chặt bà, “Mẹ lên xe nghỉ ngơi một lát, chờ đường thông con tới lái xe.”

Tạ Ngưng lôi kéo tay mẹ trở lại trên xe, lấy ra hai thanh đao kim loại mới làm, “Tuấn Tuấn, em cùng cô ở lại chỗ này.”

“Đã biết, chị.”

Tạ Ngưng đi qua liền gặp Cơ Thái Hiền đang nghênh diện đi tới, tiện đưa một cây đao cho hắn.

Cơ Thái Hiền vui sắp điên lên rồi, cầm đao kim loại trái chơi phải chơi một vòng.

Tạ Ngưng vội ngăn hắn lại, “Tối lửa tắt đèn cậu đừng đâm phải người! Lưỡi đao rất bén, cậu cũng phải cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn chị Ngưng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play