Bóng đêm mờ mịt, đôi mắt đào hoa cong cong kia không ngừng phát ra ánh sáng long lanh.
Mẹ cô vội vàng đẩy cửa xe ra, “Được đó, chỉ cần không phải dưa chua thì dì đều thích ăn.”
“Em ghét nhất là nấm hương thịt gà.” Tống Thế Tuấn cũng xuống xe, nhỏ giọng thì thầm.
Tạ Ngưng bị tức cười, hai người này thật đúng là không hề xem mình là người ngoài.
“Dì, cháy cũng không thích ăn dưa chua nè.” Tiểu Cố bước đến bên cạnh mẹ cô nhỏ giọng thì thầm, “Mấy thứ đó đều dùng chân dẫm.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật ô uế.”
Tạ Ngưng vô ngữ, đi theo mấy người bước xuống, thuận tay khóa cửa xe.
Lúc đi qua phát hiện một đám chiến sĩ đều đang vây quanh một cái nồi to, trông mong nhìn.
Mùi hương nước lèo đưa tới rất nhiều tầm mất.
Mấy người trong vài chiếc xe phía trước đều nhô đầu ra xem, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Mấy người này kẹt xe lại mẹ nó ngồi ăn mì, đúng là quá vô đạo đức!
Tạ Ngưng móc một bao thịt cá từ trong túi ra phân cho mọi người.
Ăn mì cần thiết có ít thịt nha, bằng không thì không thơm.
Mấy thanh niên trẻ tuổi trong tiểu đội đều cao hứng không thôi, đôi mắt sáng long lanh liên mồm nói cảm ơn.
Lúc này, một cái đầu trắng lộn xộn chợt thò ra bên cạnh Tạ Ngưng, tới một câu: “Có thể cho tôi xin một chén không?”
Tạ Ngưng quay đầu nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt lôi thôi lếch thếch của tiến sĩ nào đó, đang ngồi xổm bên người cô, hai mắt trông mong nhìn nồi nước mì đang sôi sùng sục.
Tống Hữu Ái sao có thể không biết xấu hổ đi cướp phần ăn của thanh niên trẻ tuổi chứ, vì thế liền vội vàng đưa chén trong tay mình cho đối phương, “Dì chưa ăn qua, cậu ăn đi.”
“Cảm ơn dì.” Thanh niên lại quay cái đầu lộn xộn qua nhìn Tạ Ngưng chằm chằm, “Em gái hung dữ, có thể cho anh xin một cây thịt cá không?”
Tạ Ngưng dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn.
Thanh niên vội vàng moi từ trong túi ra một cái ống nghiệm nhỏ chứa thuốc nước, “Cái này có thể cho em. Chuyên môn trị đau bụng kinh tới kỳ của mấy đứa con gái mấy người. Uống một hớp xuống, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.”
Một lời nói xong, phát hiện mấy chiến sĩ nhỏ tuổi đang ngấu nghiến ăn mì xung quanh, tập thể hóa thạch im lặng…
Tống Hữu Ái đứng một bên, cảm giác có thứ gì đó “quạc quạc” bay ngang qua đỉnh đầu.
Tên biến thái!
Tạ Ngưng dơ một quyền muốn đấm về phía cái đầu to lộn xộn của hắn.
Lần này cô ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu một quyền này mà trúng thật, phỏng chừng sẽ đánh cho tiến sĩ trẻ tuổi của người ta thành thiểu năng trí tuệ mất.
Cảm giác không đền nổi một người lớn như vậy cho viện nghiên cứu, Tống Hữu Ái ở bên cạnh co rút khóe miệng, vội vàng chạy đến ngăn lại, “Đừng đừng đừng, thuốc trị bệnh tốt, Ngưng Ngưng con nhận lấy đi, nói không chừng về sau Khả Hân có thể cần.”
Tạ Ngưng vô ngữ, thuốc do tên biến thái làm còn có thể dùng được sao?
“Có thể dùng.” Thanh niên đầu tóc trắng lộn xộn gật gật đầu, “Anh trai có chứng nhận chấp nghiệm tư cách bác sĩ do quốc tế cấp, không lừa các người.”
Tạ Ngưng nghiến răng nghiến lợi: “Không phải anh làm nghiên cứu trồng trọt sao?”
Thanh niên chớp chớp đôi mắt phượng sáng ngời: “Không phải nha, bản thân anh là một người bác sĩ, nhưng cũng cảm thấy rất có hứng thú đối với sinh vật học.”
“Ồ, anh chính là cái người kia, đến trung tâm y học và vùng lân cận một mình đấu với chúng giáo sư, Ngọc Thiên Phong đúng không?” Cơ Thái Hiền ngồi xổm một bên ăn mình, vỗ đùi nghĩ tới.
“Là tôi.” Bạn học Ngọc Thiên Phong nhíu mày, “Tôi đi kinh đô và vùng lân cận, là tiến hành hữu hảo giao lưu trao đổi y học, chứ thế nào mà lại gọi là một mình đấu?”
Cơ Thái Hiền trợn trắng mắt: “Giao lưu trao đổi còn có thể nháo cho giới y học gà bay chó sủa, hữu hảo còn có thể khiến cho đám giáo sư lớn tuổi đều tức giận đến ngất đi sao?”
Cố Sâm lại bưng cho Tống Hữu Ái một chén mì, liếc Ngọc Thiên Phong một cái.
Vị này chính là tiến sĩ Ngọc đại danh đỉnh đỉnh, lúc này cư nhiên lại ngồi xổm cùng một loạt các chiến sĩ, nhìn qua không hề có chút bộ dáng đàng hoàng nào.
“Mau ăn xong, ăn xong liền thu lại đồ.” Lục Duy chụp lên đầu chiến sĩ còn đang ngơ ngốc bên cạnh.
Tên nhóc này cầm chén mì mà nhìn náo nhiệt đến thấy mùi ngon.