Tạ Ngưng sờ sờ cái mũi, không cách nào cãi lại.

Tống Thế Tuấn đến phía sau chị mình: “Chị, chị tìm được thứ tốt gì không?”

Tạ Ngưng mở ra ba lô căng phồng của mình cho bọn họ xem.

“Oa, bắp này trồng thật tốt.”

“Vế nhà nấu cho em.” Tạ Ngưng đóng lại ba lô, cười nói: “Sau khi trở về chúng ta cần phải đề ra một cái kế hoạch, tốt nhất là cứ cách nửa năm sẽ có người ra ngoài thu vật tư một lần.”

Dù sao lúc mạt thế vừa bắt đầu, vật tự vẫn là rất dư thừa.

Nhưng những thứ không thể tái sinh sau mạt thế, lại mỗi ngày càng thêm thiếu một chút, tỷ như khăn giấy, dầu gội đầu linh tinh, nhìn qua không quá thu hút nhưng lại thực sự rất cần thiết.

Sau mạt thế những người có thể dùng được những vật dụng hàng ngày đó, đều là đại lão hoặc thổ hào.

Tống Thế Tuấn xung phong: “Chị, em muốn đi cùng với chị.”

Tạ Ngưng gật đầu, “Thế Tuấn, có thời gian thì vẫn nên đọc sách nhiều chút. Tuy rằng sau này không còn có thi đại học, nhưng đầu óc thông minh này của em không thể bỏ phí.”

“Được, chị, vậy nếu như chúng ta ra ngoài thu đồ vật, em sẽ lấy thêm một ít sách vở về nhìn xem.”

“Ừm, đến lúc đó lại nói.” Có một số thứ cũng không cần gấp, chậm rãi tích góp từng chút là được.

Lúc này trời đã tối hẳn, Tống Hữu Ái lái xe theo sát đoàn xe, dần dần liền trở nên hết sức chăm chú, không lại cùng Tạ Ngưng và Tống Thế Tuấn nói chuyện phiếm nữa.

Đường đêm không dễ đi cho lắm, nhưng mọi người đều nóng lóng muốn về nhà.

Một chuyến Tô Thị này cũng không tính đi không công, Tạ Ngưng cảm thấy mình thu hoạch được vô cùng phong phú.

Cô ngồi ở trên xe cũng không nhàn rỗi, lại chế tạo hai thanh đao kim loại, tính toán cho tên nhị hóa Thái Hiền kia một cây để phòng thân.

Bởi vì mệt mỏi một ngày, hiện giờ sắc trời tối dần, Tạ Ngưng liền cảm giác có vài phần buồn ngủ ập đến.

Cô dựa vào cửa sổ xe bên cạnh lim dim, chờ khi lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện xe đã ngừng lại.

“Chị ngủ rồi à?”

“Vâng, chị ngủ chừng nửa tiếng rồi.”

“Lâu vậy sao?” Tạ Ngưng ngáp một cái, ngủ nửa giờ cũng không hề có chút cảm giác nào.

Nhưng mà sau khi ngủ gật xong, hiện tại tinh thần cũng có thêm chút bảo hiểm.

“Sao tự nhiên lại ngừng?”

Tống Hữu Ái hạ cửa xe, vừa lúc nhìn thấy Cố Sâm và Lục Duy đã đi tới.

“Tiểu Cố, phía trước có chuyện gì vậy?”

“Rất nhiều thị dân của Tô Thị lái xe đến chợ phía tây tị nạn, hiện tại phía trước có hơi tắc, một ít dị năng giả lực lượng đã đi mở đường.”

“A tại sao lại như vậy?”

“Là cái dạng này dì.” Lục Duy đẩy gọng kính vàng, “Sắp tới ở khu vực tháp hồ Lam Sơn giao tiếp giữa chợ phía tây và Tô Thị sẽ thành lập một khu an toàn lớn.”

“Hiện tại hẳn là đã phát tin tức cho mọi người, để bọn họ mau chóng đi trước.”

Tống Hữu Ái móc di động ra nhìn, “Đâu có đâu.”

Tống Thế Tuấn cũng nhìn nhìn, “Cháu nhân được tin nè cô.”

“Ồ, vậy xem ra là do di động ba triệu của cô quá phèn rồi.”

Tạ Ngưng dở khóc dở cười.

“Tống Gia Các của mọi người cách khu an toàn mới lập không xa lắm, bình thường đi qua cũng chỉ mất có hai giờ lái xe. Đến lúc đó hẳn là sẽ có người chuyên môn đến dẫn đường.”

“Được được.” Tống Hữu Ái liên tục gật đầu, “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Chỉ có thể chờ một chút, sau khi chướng ngại trên đường được dọn sạch hẳn là có thể tiếp tục lên đường.”

“Xuống dưới ăn một chút gì đi, chúng cháu có nấu một nồi mì ăn liền.” Thanh niên nhìn bọn họ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play