Nhớ rõ kiếp trước vào lúc khó khăn nhất, nửa trái bắp cư nhiên bán được hai trăm tinh hạch cấp hai.
Lúc ấy cô muốn nếm thử hương vị bắp, nhưng tìm từ trên xuống dưới, cũng chỉ có được 150 viên tinh hạch, thật sự trả không nổi cái giá quý như thế.
Nếu như mặc kệ thì cũng quá láng phí, mấy thứ này sau này đều là tinh hạch nha.
Tạ Ngưng vung tay lên, đem hơn hai trăm thùng bắp đều trữ vào trong nhà ăn, bày ra trên mặt bàn.
Làm xong này đó, cô vội vàng chạy về phòng thí nghiệm tìm mấy người Cố Sâm, dẫn bọn họ lại đây thu một lượt hạt giống.
Không gian của hai người Cơ Thái Hiền và Ngô Mạnh đều đã bị hạt giống nhét đầy, liên tục xua tay nói, “Không thể bỏ thêm, không thể bỏ thêm, lại thêm muốn nổ mạnh.”
Vì thế đoàn người lại giống như đàn kiến chuyển nhà, dọn hơn trăm thú để lên xe Pickup.
Thẳng đến chỗ ngồi đều đã nhét đầy thật sự không để thêm được mới lại từ bỏ.
“Các anh đóng cửa kho hàng lại, tôi làm một khối kim loại khảm lên cửa để phong kín kho hàng.” Tạ Ngưng quay đầu nói với mấy người Cố Sâm, “Hạt giống nơi này trong nhất thời chúng ta không có khả năng lại mang đi. Nhưng để hai ba năm nữa cũng không sợ hỏng. Đóng lại có thể chờ tới lúc cần thiết, lại dẫn theo đoàn xe lại đây lấy.”
“Có đạo lý.” Ba người đồng thời gật đầu, vội khóa cửa kho số 1 đến 5, Tạ Ngưng lại dùng kim loại khảm lên khóa lại cửa.
Một lần nửa trở lại trên xe, đồ vật đều đã chen đầy, ghế sau hai người chỉ có thể rúc lại ngồi cùng nhau, chân cũng không có chỗ để.
Chờ khi bốn người chạy trở về, Phương Giai Văn đang cãi nhau với mấy người Lục Duy.
Xác thực mà nói, là Phương Giai Văn đang to giọng rống, đoàn người Lục Duy bất đắc dĩ đứng nghe.
“Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa? Trời đã sắp tối rồi! Chẳng lẽ chờ trời tối mới lên đường sao? Còn thấy được đường mà đi sao?”
“Không biết nghĩ như thế nào lại đến căn cứu hạt giống đi dạo? Là muốn dẫn tang thi đến hại chết mọi người sao?”
“Không chờ được thì có thể đi trước.” Tạ Ngưng cõng ba lô căng phồng đi tới, “Không ai thỉnh cô ở lại đây cả, cô rống người khác làm gì?”
“Rống lớn tiếng như vậy, tôi thấy cô mới là người muốn dẫn tang thi tới.”
“Được rồi Phương chuyên viên, ồn ào cái gì, mau nhanh lên xe.” Tiến sĩ Ngụy vẻ mặt đầy ngượng ngùng, đi tới bên cạnh mấy người Cố Sâm Tạ Ngưng gật đầu: “Thật ngại quá, là đồng nghiệp của chúng tôi quá mức nôn nóng.”
“Có phải là các người ở trong phòng thí nghiệm lấy được không ít hạt giống không? Có thể cho tôi xem không?” Một cái đầu trắng lộn xộn tiến đến bên cạnh hai người, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Lăn!” Tạ Ngưng ném cho hắn một chữ.
Mọi người:….
Phương Giai Văn nhìn đến nam thần của mình bị dỗi, nhịn không được lại bạo, “Cô cô, thái độ cô kiểu gì vậy hả?”
“Cô….”
“Được rồi mau lên xe!” Tiến sĩ Ngụy mệt tâm không thôi, trấn an Ngọc Thiên Phong đang vô cùng ủy khuất: “Tiều Phong à, trước lên xe, chờ trở lại khi an toàn chúng ta lại xem, mấy cái hạt giống đó đều trốn không thoát.”
Tạ Ngưng lên xe đeo dây an toàn, vừa chuyển đầu đã thấy khuôn mặt không cảm xúc của mẹ đang trừng mình.
“Con với Tiểu Cố đúng là giống nhai. Nó nói nửa giờ, con nói hai mươi phút, kết quả một đợi chính là hai giờ!”
Đều là xe lửa chạy bên miệng!