Tạ Ngưng đeo ba lô nhảy xuống xe: “Thái Hiền.”
“Tới đây, chị!” Cơ Thái Hiền từ xe CUV vàng chạy tới, trước sau đeo hai cái ba lô lớn.
“Cậu mang nhiều ba lô như vậy để làm gì?” Tạ Ngưng vô ngữ, “Không gin còn để được nhiều ít đồ?”
“Đại khái còn hai mươi mất mét vuông có thể để.”
“Sao cậu còn chưa tăng cấp?” Tạ Ngưng liếc hắn một cái, ngữ khí rất ghét bỏ.
Cơ Thái Hiền hậm hực, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không phải nói tăng cấp liền có thể tăng cấp mà.”
Tạ Ngưng quay đầu dặn mẹ: “Mẹ, mẹ cùng mấy người Thế Tuấn ở lại đây. Chúng con đi một chút rồi sẽ về.”
“Dì, chúng cháu sẽ đi nhanh thôi.” Đội trưởng Cố thấy Tống Hữu Ái lo lắng, cười vẫy vẫy tay với bà, “Tầm nửa giờ là về tới.”
Tạ ngưng yên lặng nhắm lại miệng nhỏ.
Vốn cô định nói với mẹ hai mươi phút là về tới, nhưng lời đã bị người nói, cô liền thôi vậy, lưu loát im lặng đuổi theo đám người.
Nhóm lớn người lưu lại cửa căn cứ hạt giống nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Tạ Ngưng và Cơ Thái Hiền nhảy lên chiếc Pickup cải trang của Cố Sâm.
Ngô Mạnh quay đầu cười chào hỏi với bọn họ.
Một hàng bốn người trang bị đơn giản ra trận, lái xe đi vào trong căn cứ.
“Phía trước có phòng thí nghiệm hạt giống, chủ yếu là tới chỗ đó.” Trong tay Ngô Mạnh cầm một tấm bản đồ, chỉ vào hai mảnh lều lớn, “Rẽ trái.”
Tạ Ngưng quay đầu hướng về một mảnh đồng ruộng trống trãi nhìn lại.
Ngoài ruộng đã bị dẫm đến lung tung rối loạn, hẳn là đã bị người ta càn quét quá một đợt.
Cũng may cửa trong phòng thí nghiệm được làm bằng kim loại nặng, nếu không thì thật đúng là không còn gì đợi bọn họ đến.
Tạ Ngưng phát hiện ra dị năng hệ kim đối với các loại khóa kim loại rất có tác dụng, cơ bản chỉ cần một cây kim loại đâm đến.
Tòa nhà thực nghiệm có hai tầng, đi vào là có thể thấy được hai lão tang thi mặc áo khoác trắng, chậm rì rì từ trước đài thực nghiệm đứng lên.
Một người đang ôm khay nuôi cấy hạt giống, một người khác đầu tóc hoa râm dúm dó dán ở bên tai, ánh mắt mê mang đầy lỗ trống, trong tay còn cầm cái cuốc đất nhỏ.
Tạ Ngưng nhìn thấy Cố Sâm nghiêng nghiêng đầu, tực hồ đang hít một hơi thật sâu, ngay sau đó bắn ra hai viên đạn chấm dứt bọn họ.
“Giáo sư, an giấc ngàn thu đi.” Cơ Thái Hiền chạy lên, đoạt lấy khay nuôi cấy trong tay tang thi kia, “Nhân dân sẽ không quên cống hiến của ngài.”
Ngô Mạnh ở một bên thu thập các loại công cụ trên đài thực nghiệm cùng với một ít vật phẩm và hạt giống chưa nảy mầm, một bên lớn tiếng: “Bên đó, bên kia còn có, tất cả đều cần thu thập, mau hỗ trợ.”
“Về sau tới khu an toàn mấy thứ đó đều dùng được.”
Tạ Ngưng đi theo Cố Sâm đến lầu hai, nơi này được chế tạo thành một nông trường loại nhỏ, trên đồng ruộng đã có không ít hạt giống nảy mầm từ dưới đất chui lên.
Bên cạnh tủ trưng bày pha lê còn có không ít hạt giống trân quý.
“Thái Hiền.” Tạ Ngưng kêu, “Lại đây hỗ trợ thu thập mấy thứ này, đều để trong không gian, đừng ném ba lô.”
“Các cậu ở đây thu thập, tôi qua bên kia nhìn xem.” Cô để lại những lời này, liền muốn xuống dười lầu.
Cố Sâm vội giữ chặt tay cô, “Nơi này không quá an toàn.”
“Yên tâm đi, hai mươi phút liền trở về.”
Tạ Ngưng chính là đến kho hàng cách vách, tương tự dùng kim loại đâm vào ổ khóa cửa, giải quyết một lão tang thi trông coi kho hàng.
Nơi này chính là kho hạt giống số một, chuyên môn tồn trữ cây lương thực.
Mặt sau hình như còn bốn cái kho nữa, phỏng chừng là rau dưa trái cây và dược liệu linh tinh.
Nhưng mà không gian hẳn là không đủ thu, chỉ có thể lấy trước một ít hàng mẫu.
Tạ Ngưng hạ quyết tâm mỗi loại lấy hai bao, chờ chạy tới bốn cái kho ở mặt sau xong, từ từ lấy xong mấy loại hạt giống rau dưa trái cây dược liệu này kia cũng đã hết gần một giờ.
Cả người cô cũng đã mau mệt đến sắp nằm liệt.
Khó trách nơi này lại là căn cứ hạt giống đệ nhất ở Tô Thị, gì cũng đều có gì cũng không thiếu.
Nhìn không gian độc lập của chính mình, nguyên bản lúc đầu còn thừa một phần ba, lúc này đã hoàn toàn bị một đống bao hạt giống lấp đầy, không thể lại thêm.
Tạ Ngưng chạy về kho đầu tiên, nhìn đống bắp đống gói thành từng thùng bày ở phía trước mà chảy nước miếng.