Trong thùng xe Pickup, tiến sĩ Ngụy tận tình khuyên bảo bạn học Ngọc Thiên Phong, “Ai nha tiến sĩ Ngọc, về sau nhìn thấy người khác, ngàn lần vạn lần cậu đừng nói câu kia nữa.”
Này đã bị đánh hết mấy lần rồi? Sao tuổi thì lớn mà trí lại không chịu dài ra!
Ngọc Thiên Phong vô cùng ủy khuất quay đầu, nhìn tiến sĩ Ngụy, cả mặt xanh xanh tái tái, cơ hồ đều nhăn thành một nhúm.
Hiện tại hắn còn đang cảm giác bụng không được thoải mái!
“Cháu nói cái gì chứ?”
Còn không phải là hắn rất nho nhã lễ độ hỏi bọn họ một tiếng, có nguyện ý để hắn làm nghiên cứu hay không đấy sao.
Tiến sĩ Ngụy giật giật khóe miệng, vẻ mặt ưu sầu nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Nói như thế nào thì, trong phương diện nghiên cứu khoa học thì chỉ số thông minh của tiến sĩ Ngọc chính là cấp bậc đỉnh cao, vô cùng nổi bậc.
Nhưng xét trên mặt đối nhân sử thế, phương diện EQ thì…. Lại tương đương khiến người lo lắng.
“Người bình thường mà nghe được cậu nói muốn nghiên cứu bọn họ, thì trong lòng đều sẽ không thoải mái. Càng huống chi là mấy người dị năng giả thực lực vô cùng mạnh mẽ này, đúng không?” Đánh con kiến nhỏ như cậu còn không phải là rất dễ dàng hay sao.
“Chính là dị năng giả thì mới phải cần nghiên cứu chứ! Người thường có cái gì hay mà nghiên cứu.”
Tiến sĩ Ngụy nhịn xuống muốn nổi giận, ôn tồn tiếp tục khuyên bào, “Tuy rằng xuất phát điểm của cậu là tốt, những cũng cần phải để ý đến cảm nhận của người khác mà, đúng không?”
“Cháu có để ý mà, cho nên mới hỏi bọn họ đó còn gì.” Tiến sĩ Ngọc thiếu một cây gân, đầy mặt ủy khuất.
(*Thiếu một cây gân: Đại loại là mạch não không được bình thường)
Tiến sĩ Ngụy: !!!
Cậu chính là thiếu đánh!
Nếu ông không phải là xem ở cống hiến và thiên phú kiệt xuất trên phương diện chữa bệnh của tên nhóc này, thì thật sự muốn xuôi tay mặc kệ nó!
Một người có người ôn tồn khuyên bảo, “Tiến sĩ Ngụy, xin bớt giận, bớt giận.”
Cũng không phải là ngày một ngày hai mới biết được thằng nhãi tiến sĩ Ngọc này trong đầu thiếu một cây gân, tức làm gì, tức chết vẫn là chính mình mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt Ngụy Chính Đồng nghiêm túc, khó được trịnh trọng báo cho: “Tiểu Phong này, đợi lát nữa tới chỗ của người ta, cậu đừng có nói chuyện!
Ngọc Thiên Phong ủy khuất liếc tiến sĩ Ngụy một cái, “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”
“Cái gì mà cố gắng hết sức, tôi đó là vì cậu mà nghĩ vì muốn tốt cho cậu, không nói mấy lời kỳ quái kia, mới có lợi cho an toàn của cậu.”
“Đúng vậy đó tiến sĩ Ngọc, chúng ta làm nghiên cứu khoa học, trước phải giữ mạng thì sau mới có thể tiếp tục ở trong ngành tỏa sáng.”
Mạng cũng không có, thì còn đòi làm nghiên cứu khoa học cái gì!
“Hiện tại chúng ta xem như là tạm thời an toàn, cũng không biết sau này sẽ bị sắp xếp tới đâu.”
“Tóm lại chính là đi một bước thì tính một bước, mọi người đều phải cần thận.”
“A, sao xe lại ngừng rồi?”
Thùng xe bỗng nhiên bị người bên ngoài mở ra, một người chiến sĩ khuôn mặt không cười xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Trưởng quan có lện, để mọi người ở lại đây đợi mệnh, nghỉ ngơi trong chốc lát.”
“Nghỉ ngơi cái gì chứ? Không mau chạy sớm trở về, ở nửa đường này dừng lại làm cái gì?” Phương Giai Văn hùng hùng hổ hổ sửa sang lại tóc, từ trên xe nhảy xuống.
Kết quả lại đạp phải cục đá, “Ai nha” một tiếng ngã tới phía trước.
Một người nghiên cứu viên đi theo vội vàng duỗi tay đỡ cô ta: “Cẩn thận chút, Phương chuyên viên.”
Phương Giai Văn rống lớn đẩy tay người nọ ra, hướng về một người binh lính đang đứng gác kêu gào, “Anh, kêu cấp trên của các người lại đây, chúng tôi có việc muốn hỏi.”
“Phương chuyên viên!” Tiến sĩ Ngụy đau đầu từ thùng xe dò cái đầu ra: “Đùng hô, ngừng lại nghỉ một lát.”