“Dạng như chị không có mặt mũi để gặp người quen.” Tống Chiêu Đệ ôm người thành một khối, dùng sức vẫy tay, âm thanh phát ra từ trong cổ họng vừa nghẹn nhào lại lao lực.
“Chị không muốn thấy ai hết, không muốn gặp. Chị cũng không muốn đi cầu bọn họ, không muốn cầu.” Tống Chiêu Đệ ngay cả khóc cũng không có sức, “Chết thì chết đi, chị đã sớm nghĩ tới, có lẽ đây là số của chị rồi.”
Tống Tuyết hận rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm cô ấy, “Chị!”
“Tống Chiêu Đệ, tôi nói chị cái gì hả? Tôi nói chị này, sao lại có thể sống hèn nhát như vậy?”
Thật đúng là bà chị ngu ngốc, vẫn luôn ngu ngốc như vậy, trước kia bị Mã Quế Lan ức hiếp, sống không biết nghĩ cho mình.
Hiện tại Mã Quế Lan đã chết hơn một năm, nhưng vẫn như cũ là không vực dậy nổi.
“Vì sao chị không đi? Chỉ bằng giao tình của chị và bọn họ, chỉ cần chị mở miệng, cho dù là đồng tình hay bố thí thì cũng được, chắc chắn cô sẽ cho chị đồ ăn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT