“Còn có gì ăn đâu, hôm qua cũng chỉ thừa lại một mớ rau dại.” Tống Gia Bảo bước vào cửa hùng hùng hổ hổ kêu, “Tống Chiêu Đệ mày đâu rồi? Mau để nó lên lầu kiếm chút đồ ăn đem lại đây cho tao.”
Tống Tuyết định bước vào phòng thì đột nhiên ngừng bước, dừng lại trước cửa phòng quay đầu nhìn Tống Gia Bảo, ôn nhu nhẹ nhàng nói chuyện, “Gia Bảo à, vừa rồi chị đã khuyên chị cả rồi, chị ấy nói không muốn đi lên kia ăn xin, cho dù chết cũng không muốn đi.”
“Chị ấy còn nói, muốn đi thì em tự đi đi thôi, chị khuyên mãi rồi, ài, khuyên thế nào cũng vô dụng.”
“Nếu như chị có năng lực đánh quan hệ tốt với cô, thì còn cần chị ấy đi mở lời vàng làm gì, em nói xem có phải hay không?”
Tống Tuyết làm bộ làm tịch xoay người, “Ài, em nói xem phải làm sao bây giờ? Trong đội ngoại trừ ít rau dại ra, thì cũng chỉ còn vài miếng lương khô sống tạm.”
“Mấy người trên lầu kia thì cả ngày ăn thịt, vui sướng ăn ngon. Chân chính là lưng dựa đại thụ dư dả đồ ăn mà, đáng tiếc, tuy rằng đại thụ kia là người trong nhà, nhưng lại không muốn che chở chúng ta mà.:
Tống Gia Bảo tức tới run người, “Nó còn không muốn? Ai để ý nó có muốn hay không hả??”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play