“Thế thì thế nào?” Tống Tuyết cười nhạo một tiếng, “Chị cả, chị chính là sống không biết nghĩ cho mình. Mẹ chị là người trọng nam khinh nữ, đã đi lâu như vậy rồi, chị nên sớm bò ra khỏi bóng ma ấy đi.”
“Chị nhìn lại chính mình, xem tử cánh tay và chân này, còn không phải bởi vì Tống Gia Bảo làm phế sao? Chị không nợ nó cái gì mà đúng không, hà tất phải làm cho mình thảm như vậy.”
“Chị cả, chị đó, vẫn nên tự mình ngẫm lại, em còn muốn khuyên nhủ chị, nghe lời em trai mình không có kết cụ tốt đâu, thật sự.”
Tống Tuyết há miệng nói liên tục như súng máy, Tống Chiêu Đệ thẹn thùng cười với cô ta, không dám nói lại.
Chỉ thuận theo mà gật gật đầu.
Kéo theo cái chân tàn phế, xoay người nhìn phòng bếp nhỏ chật chội, tiếp tục làm một ít đồ có thể ăn.
Bọn họ đã một ngày một đêm chưa được ăn, Gia Bảo đã sớm ồn ào đói không chịu được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT