“Tiến sĩ Ngụy?”
“Đúng là bản nhân.” Tiến sĩ Ngụy chạy nhanh bước đến, “Ngại quá ngại quá. Vị tiến sĩ Ngọc này của chúng tôi là ngươi nói chuyện đặc biệt trực tiếp thẳng thắn.”
“Ký thật cậu ta không hề có ác ý gì đối với các vị, chỉ là bởi vì không giỏi biết đạt cho nên mói khiến người hiểu lầm mà thôi.”
“Không biết ngài là vị nào?”
Cố Sâm đưa mấy tấm ảnh chụp cho Lục Duy cất đi, nhàn nhạt gật đầu với tiến sĩ Ngụy, “Lão Ngô để chúng tôi tới đây đón các vị, mau lên xe đi.”
“Đi đi, em cũng lên xe.” Cơ Thái Hiền nhẹ nhàng thở ra một hơi đi đến bên cạnh đám người.
“Mang chúng tôi đi cùng với.”
“Đúng vậy, đưa chúng tôi đi cùng với.”
Ba mươi mấy công nhân như ong vỡ tổ cũng ùa lại đây, trong mắt lộ ra hoảng sợ: “Có thể mang chúng tôi một đoạn hay không?”
“Các người là do chính phủ phái tới sao? Mang chúng tôi đi với.”
Cố Sâm mặt vô biểu tình: “Chúng tôi không phải.”
Lục Duy thấy đại ca nhà mình nói xong liền xoay người bỏ đi không muốn nhìn người, bất đắt dĩ đẩy gọng kính vàng, đi lên trước làm trấn an một nhóm công nhân đang ầm ĩ: “Xin lỗi, xe chúng tôi không thể chở nhiều người như vậy. Hiện giờ sóng chuột đã hơi bị diệt, các người vẫn là mau chóng rời khỏi nơi này thì hơn.”
Chuyến này bọn họ là đơn giản ra trận, chỉ lái một chiếc Jeep, ba chiếc Pickup cải trang, có thể nhét hai mươi người mặc blouse trắng đã là thật không tệ rồi.
Nơi này có hơn ba mươi mấy công nhân là không có khả năng chứa được.
Một bên nói một bên hướng về nơi đậu xe mà đi, ba mươi mấy công nhân của xưởng mì ăn liền cũng đi theo một bên gào lên: “Mang chúng tôi đi với.”
“Đúng vậy, các người chẳng phải là vì dân phục vụ sao?”
Lục Duy cười khổ: “Mọi người nghe tôi nói, chờ sau hẳn là sẽ có bộ đội chuyên môn mang theo phương tiện lại đây phụ trách, di dời người sống sót đến khu an toàn.”
“Cho nên các người chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
“Chờ tới khi nào?” Một nữ công nhân hơn ba mươi tuổi sợ hãi kêu, “Hiện tại trong xưởng đã loạn thành một đoàn, xe cũng không có, chẳng lẽ muốn để chúng tôi đi bộ trở về ký túc xá sao?”
Lục Duy có thể xem là tính tình tốt, vẫn kiên nhẫn giải thích cho bọn họ.
Tạ Ngưng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong ong ong ong, phiền chịu không được.
Tức giận cơ hồ đã lên tới trời cao, đột nhiên không thể nhịn được nữa quay đầu rống lên: “Câm miệng hết đi!”
Thanh âm bỗng nhiên im bặt, mọi người đứng bên cạnh xe vẫn không nhúc nhích.
Vương Tông Hiên thận chí nhìn thấy tên Nhị Hóa Thái Hiền kia, tay đỡ cửa xe hơi hơi run run….
Tạ Ngưng hít sâu một hơi: “Cho các người năm phút, tự mình đi tìm xe cùng chúng tôi rời khỏi chỗ này.”
“Năm phút tự mình đong đếm cho kỹ, ít lại đây bức người lải nhải dong dài. Muốn sống thì tự mình động não nhiều chút.”
“Tôi, tôi đi lấy motor.”
“Đưa tôi đi với!”
Một đám công nhân không cam lòng lại có chút bàng hoàng, vội vàng đi khắp nơi tìm phương tiện giao thông.
Tạ Ngưng nhìn lướt qua hai người Mạc Lực mặt xám mày tro, ánh mắt lạnh lùng, “Những người khác đâu?”
Mạc Lực bị cô nhìn chăm chú, cả người không nhịn được mà run run, “An, An Ni nói, bọn họ từ tìm xe trở về, nên đều ôm vật tư đi rồi.”