“Mấy thứ này trong một ngày liền sinh sôi nảy nở vô số, thời gian dài sợ sẽ thành tai họa ngầm rất lớn.” Tạ Ngưng mặc thêm cái áo, tạo ra hai cây kim loại đang không ngừng dài ra tới mấy thước, trên trán chảy đầy mồ hôi.

“Như thế được rồi, đủ rồi, đủ rồi.” Cố Sâm giơ tay đỡ lấy cô, tay phải nhẹ giương, tia chớp bùm bùm chui vào trong cây kim loại.

Dị năng của hai người vậy mà vô cùng hoàn hảo dung hợp vào nhau.

Tạ Ngưng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nhịn được liếc trộm hắn một cái.

Không ngờ hành động lén lút này lại bị thanh niên phát hiện.

Hắn cúi đầu nhìn cô, khóe môi gợi lên một nụ cười xinh đẹp như tắm mình trong gió xuân, “Em gái, không cần nhìn trộm. Anh trai liền ở chỗ này cho em chậm rãi đánh giá.”

Tạ Ngưng:…..

Cô gái nhỏ vội vàng lui về sau hai bước, yên lặng thu hồi tầm mắt.

Lúc này, hai cây kim loại thật dài lóe lên ánh điện, vừa lúc từ bồn hoa này kéo dài đến ven tường.

Rất nhiều con chuột từ bên trong chạy ra, đụng phải dòng điện trên kim loại, tức khắc bị giật đến phụt máu.

Mọi người nhìn một màn này cơ hồ đều sợ ngây người.

Kia chính là mấy trăm hơn ngàn con chuột nha.

Thế nhưng hoàn toàn không vượt qua được phòng tuyến kim loại nhiễm điện do đội trưởng và chị Ngưng bố trí.

Tống Thế Tuấn vốn còn đang vội vàng đánh chuột, nhìn thấy liền ngây ngốc buông tay, ấp úng mở miệng, “Oa, thật là lợi hại.”

Tạ Ngưng cũng cảm thấy như vậy có chút lợi hại.

Nhưng cảm giác vẫn là lôi điện của đội trưởng Cố kia vô cùng lợi hại.

Đám chuột tre già măng mọc, chỉ cần trong đó có một con chạm phải kim loại, thì dòng điện sẽ mau chóng xuyên qua người nó, lan đến vô số con khác ở gần.

Thi thể lũ chuột rơi đầy đất bốc mùi cháy khét.

“Cậu thật là lợi hại!” Một thanh niên đầu tóc màu trắng rối bời, đột nhiên chạy đến bên người Cố Sâm và Tạ Ngưng, đôi mắt phượng rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Cố Sâm.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Cố Sâm trừng hắn, một bộ lại xem liền móc mắt ngươi.

Các đồng đội của đội trưởng Cố, thật sự là có chút không xem nổi, yên lặng che mắt.

Vừa rồi đội trưởng còn nói, mặc cho cô gái người ta đánh giá, lúc này thực sự có một quái nhân nhảy ra đánh giá hắn, hắn lại không cao hứng……

Ngọc Thiên Phong dùng đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Cố Sâm, “Cái kia, không biết cậu tên họ là gì, tôi có thể nghiên cứu cậu không?”

Tạ Ngưng đứng ở một bên, yên lặng lùi về sau nửa bước.

Sau đó liền thấy vị đội trưởng Cố kia ra tay đặc biệt nhanh nhẹn, túm lên thanh niên có vóc người không khác mình là bao, một quyền đấm vào bụng hắn.

Ngọc Thiên Phong “rầm” một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, cả người cuộn thành một đoàn, cong thành hình con tôm.

Tạ Ngưng vậy mà cười ha ha hai tiếng, thanh thanh thúy lại vô cùng dễ nha.

Mọi người cơ hồ không nỡ nhìn thẳng, nghiêng đầu quay mặt, ho khan ho khan.

Đám người mặc blouse trắng kia lại hô trời hô đất chạy tới, ba chân bốn cẳng đi dìu đỡ cục cưng bảo bối đang nằm trên đất/

Một ngụm một tiếng “Tiến sĩ Ngọc ơi” “Tiến sĩ Ngọc à”

Tạ Ngưng cười ha ha, Tống Hữu Ái bọc áo khoác dày vội vàng kéo ống tay con gái.

Che mặt, ý đồ vui sướng khi người gặp họa này của con gái biểu thị ra quá rõ ràng!

Cố Sâm quay đầu nhìn Tạ Ngưng, đôi mắt đào hoa sáng lên long lanh mang theo ý cười.

Ồ, em gái vẫn luôn ít khi nói cười, cư nhiên lại bị tên ngốc nghếch này chọc cười, xem ra hắn cũng không phải là không có cống hiến.

“Anh là ai? Sao có thể ra tay với tiến sĩ Ngọc của chúng tôi tàn nhẫn như vậy??” Phương Giai Văn quay đầu, tức muốn hộc máu cao giọng kêu lên.

Cố Sâm híp mắt, nhìn về phía mấy người đang đi nhanh tới, ông lão mặc tây trang màu xám, chừng hơn năm mươi tuổi.

Nhận lấy mấy tấm ảnh chụp của Lục Duy, so sánh với gương mặt của mấy người Ngụy Chính Đồng, lại nhìn thanh niên đang nằm cuộn trên mặt đất, ngũ quan nhăn dúm dó Ngọc Thiên Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play