Cố Sâm nắm tinh hạch trong tay ngừng một chút, cười liếc nhìn Tạ Ngưng một cái.
Cô nhóc còn rất chú trọng nguyên tắc, mỗi lần hắn giết được được tang thi cấp một, rớt ra tinh hạch đều sẽ ném cho hắn.
Đoàn người vội vội vàng vàng chạy ra từ bãi đỗ xe ngầm.
Lúc lên tới mặt đất quay đầu lại nhìn, đã thấy bên trong bãi đổ xe bốc lên từng cụm lửa lớn, thực mau đã chặn lại lối vào.
“Động tĩnh vừa rồi không nhỏ, chúng ta mau nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Cố Sâm nhìn chằm chằm lửa cháy trong bãi đỗ xe, quay đầu nói với Tạ Ngưng.
Tạ Ngưng nhìn hắn, gật mạnh đầu: “Đi.”
Một đám người nhanh chóng vọt đến bên cạnh bồn hoa, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe con trôi nhanh qua trước mặt mình.
“A, đó là xe của chúng ta, xe! Xe!” Cơ Thái Hiền túm ống quần một bên ngắn một bên dài, giật mình chỉ về phía trước kêu lên.
Tạ Ngưng liếc qua, hai ba cây kim loại chui ra bay vào cửa sổ xe.
“Lui ra phía sau.” Cố Sâm trầm giọng hạ lệnh, trong nháy mắt bắn ra một đạo năng lượng.
Lập tức xốc con xe đang trôi kia lật ngửa lên trời.
Dưới đê xe rập rạp một đám chuột, khiến người nhìn không nhịn được mà da đầu tê dại.
Mấy đạo lôi điện rơi xuống, hung hăng nên lên xe.
Chiếc xe kia liền lập tức nổi lửa, gồm cả một nhóm lớn chuột không kịp chạy trốn, thiêu đến nó “chít chít” kêu gào.
“Ai nha!” Cơ Thái Hiền ở một bên vỗ đùi. “Mất xe rồi!”
“Đến khi nào rồi còn nghĩ xe? Chú ý dưới chân!” Vương Tông Hiên còn chưa nói xong, đã bị cái tên nhị hóa Cơ Thái Hiền dùng một cái áo khoác dày bọc lấy.
“Làm gì?”
“Mau mau mau mặc nhiều chút, đừng để bị cắn.”
Tạ Ngưng rút đao chém một con chuột béo thành hai nửa.
Vừa quay đầu, đã thấy một cái bóng đen lớn từ trên cao đánh tới, mang theo một cỗ mùi hôi tanh tưởi khiến người muốn nôn.
Trên eo bị kéo mạnh, đem cô hung hung túm trở về, đâm mạnh vào trong lồng ngực Cố Sâm.
Tạ Ngưng sững sờ, đầu ngửa ra sâu, theo tầm mắt nhìn lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ của thanh niên gần trong gang tấc.
Phía sau, chỗ mà ban đầu Tạ Ngưng đang đứng không hiểu sao liền đột nhiên sụp đổ, hơn trăm con chuột từ bên dưới thoát ra, rậm rạp “chít chít” kêu.
Tạ Ngưng giơ đao lên, phản xạ có điều kiện chém chết con chuột to mọng nhào lên vai Cố Sâm, “Trong đội các anh không có dị năng giả hệ hỏa sao?”
“Không có, nhưng anh nghĩ, điện có thể dung hợp với kim loại của em gái, hẳn là có thể phát huy ra công dụng không giống bình thường?” Thanh niên cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa cong cong.
“Ôi má ơi, cái thứ này sao lại sinh sôi nảy nở nhiều như vậy? Cách một chút lại chui ra một đống.” Cơ Thái Hiền nhảy nhót kêu to, “Em trai Thế Tuấn, mau mau, mau! Cứu anh! Cứu cứu anh anh. Lưng, phía sau lưng, nó cắn….”
Tống Thế Tuấn luống cuống tay chân tạo gió, đánh lên một đống con chuột ở sau lưng Cơ Thái Hiền.
Tống Hữu Ái mới dùng đao kim loại mổ bụng mấy con chuột, vừa thấy liền lộ ra vui mưng, “Tuấn Tuấn, cháu thức tỉnh dị năng rồi?”
“Đúng vậy cô, cô mau ra sau lưng cháu.” Tống Thế Tuấn thử dùng dị năng tạo ra một cơn gió xoáy, che trước mặt bọn họ.
Phàm là những con chuột không có mắt đánh tới, đều sẽ bị gió cuốn đi vào, giống hệt như máy xay thịt, “ào ào ào ào” vỡ thành mảnh nhỏ.
“Thật là lợi hại.” Tống Hữu Ái có chút ghen tị với cháu trai.
Cơ Thái Hiền vôi vàng phủ thêm cho Tống Hữu Ái một cái áo thật dày, “Dì, mặc kỹ mặc kỹ, đừng để bị cắn.”
Tống Hữu Ái vốn sợ nóng, bị áo khoác dày như vậy bọc lên người, trên đầu lập tức đổ mồ ôi, khóe miệng giật giật lại không nỡ từ chối ý tốt của Nhị Hóa.