Tạ Ngưng nhướng mày: “Lên xe, đi thôi.”
Đi thì đi, Tạ Ngưng không thèm quan tâm.
Lúc trước có một chiếc xe con bị đàn chuột kéo đi, cô còn tưởng là không đủ chỗ ngồi.
Hiện giờ đi hết tám xem như vừa vặn.
Tạ Ngưng đón Thế Tuấn, mẹ cùng ngồi một chiếc xe con còn lại mấy người đều ngồi lên xe màu vàng.
Trống trãi vừa vặn có thể chất được một chút vật tự.
“Đều lên xe.” Lục Duy kêu lên đám người mặc blouse trắng còn đang sững sờ tại chỗ.
“Không phải nói là đợi mấy người công nhân kia sao?” Một người trẻ tuổi mặc blouse trắng choáng đầu choáng não hỏi.
Lục Duy vô ngữ, kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được, đây là cô gái nhỏ lừa đám công nhân kia tự lực cánh sinh.
“Chúng ta không tiện đường với bọn họ, chúng ta còn phải đi đến địa điểm làm nhiệm vụ khác. Bọn họ là người làm việc ở Tô Thị, hẳn là rất quen thuộc với nơi này, tìm được xe là có thể tự mình rời đi.” Lục Duy tốt tính kiên nhẫn giải thích.
“Vậy chẳng phải là gạt người sao? Sao có thể như vậy?” Phương Gia Văn bất mãn chỉ vào mấy người Tạ ngưng đã khởi động xe rời đi, “Này, này liền đi rồi?”
“Muốn chờ thì ở lại mà chờ.” Cố Sâm ném xuống một câu, xoay người lên xe.
“Anh, sao các anh lại có thể như vậy?” Phương Giai Văn tức giận không thôi, người này mới vừa rồi còn hung ác đánh tiến sĩ Ngọc của cô.
“Cô có thể ở lại cùng bọn họ.” Cố Sâm mở cửa sổ xe, nhàn nhạt liếc cô ta một cái.
“Chuyến này chúng tôi tới chỉ để đón tiến sĩ Ngụy và mấy vị tiến sĩ. Chỉ cần bọn họ an toàn không có chuyện, thì nhiệm vụ của tổ hành động đặc biệt chúng tôi liền tính là thuận lợi hoàn thành.” Môi mỏng thanh niên khẽ mở, lời nói phun ra, lại sắc nhọn như lưỡi dao.
“Còn lại những người khác, muốn như thế nào thì như thế ấy.” Cố Sâm đảo mấy tấm ảnh chụp trên tay, ánh mắt lạnh nhạt nói, “Chỉ cần đảm bảo mấy vị tiến sĩ Ngụy, tiến sĩ Lý, tiến sĩ Trần, tiến sĩ Hoàng, còn có…. Tiến sĩ Ngọc bình an là được.”
“Vâng, trưởng quan!” Mấy vị chiến sĩ lập tức đứng thẳng dáng người.
Khuôn mặt Phương Giai Văn đã nóng đến đỏ bừng.
Ý tứ của người kia rất rõ ràng, chỉ cần đảm bảo nhóm tiến sĩ không chết không thương là hoàn thành nhiệm vụ, mấy người làm nền như bọn họ tốt nhất mau chóng câm miệng, miễn cho bị ném xuống xe.
Không ngờ tới người thanh niên tuấn mĩ ưu nhã quý khí là thế, nhưng bản tính lại mỏng lạnh quyết tuyệt như vậy.
“Được rồi đừng nói nữa, vẫn là nghe trưởng quan sắp xếp đi.” Tiến sĩ Ngụy giống như cứu hỏa, vội vàng chạy tới khuyên can đám người Phương Giai Văn, để bọn họ chạy nhanh lên xe.
Phương Giai Văn dậm chân một cái, đạp mạnh ầm ầm bước lên chiếc xe Pickup cuối cùng.
Cô vốn còn muốn chen lên chiếc thứ hai, ở cùng với tiến sĩ Ngọc, nhưng bị mấy người chiến sĩ ngăn lại, chỉ có thể đi ra một chiếc cuối cùng phía sau.
Hai chiếc phía trước đều có thùng xe cải tiến, chiếc này chỉ có một cái nóc mỏng, hoàn toàn không che được gió.
“Giai Văn, một chuyên viên cấp ba như cô, đi cướp chỗ ngồi với nhóm tiến sĩ làm gì vậy chứ!”
Phương Gia Văn thầm hận cắn răng, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Trên xe, một người chiến sĩ không nhịn được mà thở dài, “Đáng tiếc, trong nhà xưởng vừa rồi còn tồn kho không ít mì ăn liền.”
“Người không sao là được rồi, vật tư thôi bỏ đi.” Lục Duy cười cười, “Tiếng động nơi này quá lớn, phỏng chừng sẽ đưa tới rất nhiều tang thi.”
Bọn họ còn phải vội vàng tới điểm làm nhiệm vụ tiếp theo, tốt nhất là không cần cành mẹ đẻ cành con.
Ngô Mạnh ngồi ở bên cạnh Lục Duy, yếu ớt dơ tay cười cười, “Cũng may mà, mới vừa rồi em vừa chạy vừa thu, đoạt được chừng bốn năm chục thùng, đều thu xong.”
“Anh Mạnh, anh đúng là phúc tinh của chúng ta!” Chiến sĩ cao hứng muốn nhào tới ôm hắn, Ngô Mạnh chạy nhanh đẩy ra.
“Ngưng Ngưng, mấy thứ hàng lấy ra từ trong xưởng kia sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tống Hữu Ái lúc này cũng đang rầu rĩ, “Có thể đã bị chuột gặm qua hay chưa?”
“Không có.” Tạ Ngưng chú tâm nhìn phía trước, tăng tốc độ lái xe, “Lúc lấy con đều đã xem qua, tất cả đều có dán băng dính, chưa từng mở ra.”
“Mặc kệ có phải chuột người hay không, mấy con chuột tang thi kia đều chỉ có hứng thú với người sống, bằng không sao có thể ném đám công nhân vào trong hầm xem như lương thực dự trữ chứ?” Tạ Ngưng bĩu môi, “Bọn chúng hẳn là không hứng thú với mấy thùng mì và nguyên liệu để đầy ở đó.”
Tống Hữu Ái nghe vậy liền cao hứng, “Vậy chuyến này chúng ta đi ra, thu hoạch còn rất phong phú nha.”