Xe hơi lăn bánh, để lại Bạch Hương Chi và Điền Hoán Mai vẫn đứng đó.
Điền Hoán Mai nhìn Bạch Hương Chi vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đang suy nghĩ gì mà thở dài: “Được rồi, đã có câu nói này của Khương Chi thì trong thôn còn bỏ mặc bà sao? Cất tiền vào đi, cũng đừng ngu ngốc mà đưa cho Khương Tả Phong.”
Cái mũi của Bạch Hương Chi chua xót, bà ta nắm chặt tiền muốn khóc lên nhưng vừa nghĩ đến những lời vừa rồi Khương Chi nói thì cứng rắn ép ngược nước mắt trở về.
Bà ta lên tiếng, giống như vẫn còn nghẹn ngào: “Hoán Mai, bà nói tôi… Bà nói có phải tôi sống nhiều năm nay cũng quá vô dụng rồi, đúng không?”
Điền Hoán Mai im lặng, bà ấy không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Chỉ là ánh mắt bà ấy nhìn về phía Bạch Hương Chi cũng có ý đồng tình, Thật ra năm đó, khi Bạch Hương Chi đuổi Khương Chi Từ ra khỏi nhà, người trong thôn đều vỗ tay khen hay, vì dù sao Khương Chi Tử cũng không phải thứ tốt lành gì nhưng bây giờ… Có hối hận cũng đã trễ rồi.
Cả nhà của bọn họ giống như đã ném bảo bối ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play