Đối với quyết định của An Thiên Tứ, Khương Chi không hề cảm thấy kỳ quái, anh ấy vẫn luôn là một người lương thiện, thích suy nghĩ cho người khác, bây giờ nhắc đến cha mẹ mình như thế, làm sao anh ấy có thể tiếp tục với suy nghĩ bỏ lại tất cả mà chạy vào rừng sâu núi thẳm?
Tuy nói như vậy là “ép buộc” An Thiên Tứ nhưng Khương Chi cũng chỉ muốn suy nghĩ cho Lâm Huệ Chi.
Lâm Huệ Chi có thể để An Thiên Tứ rời khỏi huyện Thấm, vào thôn Khương Gia nho nhỏ này làm một giáo viên thì Khương Chi cũng đã hiểu bà ấy là một người mẹ cởi mở. Thế nhưng bà ấy đã để An Thiên Tứ làm theo ý mình một lần, nếu tiếp tục có lần thứ hai thì con trai bà ấy lại càng đi xa hơn, chỉ sợ bà ấy khó mà chịu đựng được.
“Tôi biết anh mong muốn tất cả trẻ con trong thôn đều có thể đến trường, mặc dù để anh ở lại thôn Khương Gia nhưng tôi cũng có thể đồng ý với anh, hàng năm tôi sẽ giúp đỡ cho một số trẻ con từ các thôn ở sâu trong núi, để trẻ nhỏ trong đó cũng có thể được học hành, anh thấy như vậy có được không?”
Giọng nói của Khương Chi rất trịnh trọng, cô thật sự rất cảm kích An Thiên Tứ đã giúp đỡ mình trong khoảng thời gian trước đây.
Khi đó cô vừa phải chăm sóc Tiểu Diệu còn bị thương vừa phải chú ý đến Tiểu Qua ngây thơ, ngoài ra còn phải tìm kiếm hai đứa bé vẫn đang lưu lạc bên ngoài, đúng là không có cách nào phân thân được, nếu không nhờ An Thiên Tứ, cô cũng không biết phải tin ai.”
An Thiên Tứ nghiêm túc nhìn Khương Chi, rất lâu sau đó anh ấy mới thản nhiên lên tiếng nhưng giọng nói lại mang cảm giác đáng tiếc: “Tôi nghĩ có lẽ không theo đuổi được cô chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play