Chương 5: Quan Hệ Không Tên

Buổi tối, Tư Vũ vừa ra khỏi phòng tắm thì cửa đã bị gõ ba tiếng đều đều.

Hắn nheo mắt, cầm khăn lau tóc, không cần nhìn cũng biết là ai đứng ngoài đó.

Mở cửa, đúng như dự đoán — Lâm Hạo.

Hắn dựa vào khung cửa, khăn vắt trên vai, tóc còn vương nước, làn da ửng hồng vì hơi nóng từ phòng tắm. Cảnh tượng ấy khiến ánh mắt Lâm Hạo thoáng tối lại.

“Muộn rồi. Nếu anh định tiếp tục chuyện hôm trước, thì tôi cần thêm ít nước.” – Tư Vũ nửa đùa nửa thật.

Lâm Hạo không vào ngay, chỉ đứng đó nhìn hắn một lúc, giọng trầm thấp:

“Cậu nghĩ tôi đến đây vì chuyện đó?”

“Không phải à?” – Tư Vũ ngước mắt, đôi môi còn ánh nước mỉm cười – “Vậy anh đến để hôn tạm biệt?”

Lâm Hạo bước vào phòng không báo trước, ép hắn lùi lại mấy bước. Cửa tự động đóng “cạch” một tiếng.

“Đừng trêu tôi.” – Anh lạnh giọng.

“Không trêu, chỉ là... tò mò. Sau khi đánh dấu người tình của vợ, anh định làm gì tiếp theo? Dẫn tôi về ra mắt họ hàng?” – Tư Vũ vẫn thong dong, ánh mắt không chút hoảng sợ.

Lâm Hạo ngồi xuống ghế, nhìn hắn từ trên xuống:

“Tôi không quan tâm ai nghĩ gì. Chỉ cần cậu ở yên trong tầm mắt tôi.”

“Kiểm soát à?”

“Cảnh báo.” – Lâm Hạo rót nước, giọng không nhanh không chậm – “Đừng dây vào ai khác. Kể cả Lê Thanh.”

“Anh biết là tôi không còn hứng thú với cô ta nữa rồi mà.”

“Cũng đừng thử chọc giận tôi thêm lần nào nữa.”

“Vì tôi là của anh?” – Tư Vũ tiến lại gần, ngồi xổm trước mặt hắn, chống cằm nhìn – “Hay vì anh đã lỡ đánh dấu tôi, nên phải chịu trách nhiệm?”

Lâm Hạo nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Cậu muốn tên gọi cho mối quan hệ này?”

“Không cần đâu.” – Tư Vũ cười nhẹ, đứng dậy – “Tôi thích kiểu không rõ ràng thế này. Anh không ràng buộc tôi, tôi cũng không làm anh mệt mỏi.”

“Nhưng cậu là của tôi.” – Lâm Hạo nói chắc nịch.

“Thì anh cứ nghĩ vậy đi.”

Tư Vũ quay lưng về phía phòng ngủ. Nhưng khi tay vừa chạm vào cửa phòng, một cánh tay mạnh mẽ kéo hắn lại.

“Anh làm gì—”

Một nụ hôn bất ngờ phủ xuống, lần này không còn giận dữ, cũng chẳng vội vàng. Chỉ là… sâu đến mức khó thoát ra.

Đến khi Tư Vũ đẩy ra được, môi đã sưng nhẹ.

“Anh nghiện rồi đấy à?” – Hắn thở dốc.

“Có thể.”

“Đồ thần kinh…”

“Ừ, tôi điên.” – Lâm Hạo ghé sát, mắt dán vào dấu ấn trên cổ Tư Vũ – “Và tôi không để ai khác động vào cậu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play