Chương 6: Cảm Xúc Là Thứ Không Thể Kiểm Soát

Mấy ngày nay, Tư Vũ không đến tìm Lâm Hạo, cũng không nhắn một tin nào. Nhưng Lâm Hạo lại chẳng vì thế mà lo lắng. Bởi anh biết, dù có đi đâu, Tư Vũ cũng không thể thoát khỏi mùi đánh dấu.

Chỉ cần anh muốn, hắn sẽ phải xuất hiện.

Nhưng điều Lâm Hạo không ngờ là — hắn xuất hiện thật, còn là với một… vết thương ở tay.

Tư Vũ đứng trước văn phòng của Lâm Hạo, băng trắng quấn quanh cánh tay, máu thấm ra một chút.

“Cậu đi đánh nhau?” – Lâm Hạo nhíu mày, đặt ly cà phê xuống bàn.

“Không. Có người thuê người tạt tôi một dao rồi bỏ chạy.” – Tư Vũ cười như không – “Tôi nghĩ có người ghen.”

“Lê Thanh?” – Giọng anh trầm xuống.

Tư Vũ ngồi xuống sofa, vắt chân, tay còn rớm máu nhưng không có vẻ đau đớn.

“Có lẽ. Nhưng tôi không có bằng chứng.”

Lâm Hạo đứng dậy, không nói một lời, kéo ngăn tủ lấy hộp y tế.

“Cậu không đến bệnh viện?”

“Họ hỏi nhiều quá. Mà anh biết đấy, tôi không giỏi nói dối.”

Anh ngồi xuống, nắm lấy tay hắn, lau sạch máu và bắt đầu thay băng.

Tư Vũ hơi bất ngờ vì sự nhẹ nhàng ấy, ánh mắt hắn khẽ chớp.

“Lâm Hạo.”

“Gì?”

“Anh quan tâm tôi thật à?”

Lâm Hạo dừng tay.

Một giây, hai giây… rồi ba giây trôi qua trong im lặng.

“Tôi không thích thấy máu trên người cậu.”

“Vì tôi là của anh?”

“Vì nếu có ai muốn làm hại cậu, tôi sẽ khiến người đó biến mất.”

Tư Vũ cười nhẹ. Nhưng nụ cười lần này, không giống mấy nụ cười khiêu khích trước đó.

Nó… nhẹ nhàng hơn, và có chút gì đó lạc lõng.

“Nguy hiểm thật đấy.”

“Cậu hối hận à?”

“Hơi.”

“Sao?”

“Tôi bắt đầu không phân biệt được đâu là chơi, đâu là thật nữa rồi.”

Lâm Hạo không đáp, chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên chỗ vừa băng lại. Nhẹ thôi. Không mang dục vọng, chỉ là… chạm nhẹ vào nỗi lòng đang mơ hồ.

Tư Vũ bỗng thấy tim mình lệch một nhịp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play