Chương 3: Hương Vị Trên Da

Tư Vũ không ngờ, bản thân chỉ tiện tay trêu chọc một chút lại khiến Lâm Hạo nổi giận đến mức bế mình lên như vác bao tải, ném thẳng vào phòng khách sạn.

Cửa phòng vừa “rầm” một tiếng đóng lại, cả không gian im ắng chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.

Tư Vũ vừa định mở miệng trêu tiếp, thì đã bị đẩy mạnh vào tường. Cánh tay rắn chắc của Lâm Hạo giữ lấy cổ tay hắn, áp sát. Mùi bạc hà lạnh lẽo đặc trưng của Enigma trộn lẫn với mùi alpha nồng nặc của hắn khiến không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.

“Anh làm thật à?” – Tư Vũ cong môi, nửa như đùa cợt, nửa như khiêu khích.

“Cậu tưởng tôi không dám?” – Lâm Hạo cúi sát mặt, giọng khàn khàn như gió lướt qua khe cửa.

“Không phải tưởng. Mà là mong.” – Tư Vũ cười, cánh môi khẽ động như vô tình lướt qua má Lâm Hạo.

Lâm Hạo siết chặt tay hơn, ánh mắt tối lại.

“Cậu nghĩ mình là ai mà muốn tôi để mắt đến?”

Tư Vũ nghiêng đầu, mắt ánh lên tia tinh quái: “Người cướp vợ của anh?”

“Cậu không đáng.” – Giọng Lâm Hạo trầm hơn, nhưng tay thì không hề buông lơi, ngược lại còn luồn ra sau gáy Tư Vũ, ép hắn nhìn thẳng vào mắt mình.

“Thế mà vẫn nhìn tôi suốt, nhỉ?”

Giây tiếp theo, bầu không khí bùng nổ.

Lâm Hạo cúi xuống, hôn thẳng lên môi Tư Vũ – không hề báo trước, không hề dịu dàng. Đó không phải nụ hôn của yêu thương, mà là chiếm đoạt, trừng phạt. Nhưng Tư Vũ… lại không hề phản kháng.

Thậm chí, hắn còn đáp lại.

Một Alpha – đáp lại nụ hôn của một Enigma.

“Khốn nạn.” – Lâm Hạo thở dốc, rời khỏi môi hắn, “Cậu cố tình làm thế để chọc tức tôi à?”

“Không phải chọc tức,” – Tư Vũ mỉm cười, hơi thở hỗn loạn nhưng ánh mắt thì bình tĩnh đến kỳ lạ – “Tôi chỉ muốn biết mùi vị trên người anh có giống như tôi tưởng tượng không thôi.”

Lâm Hạo giật mình.

Một khoảnh khắc rất ngắn, anh nhận ra mình đã… rung động. Không phải vì nụ hôn. Mà vì ánh mắt đó. Ánh mắt như nuốt trọn tất cả, như đang nhìn một thứ gì rất đẹp… nhưng lại muốn phá hủy nó.

“Cậu không biết mình vừa làm gì đâu, Tư Vũ.” – Lâm Hạo lùi lại một bước.

“Tôi biết chứ. Chỉ là không sợ.” – Tư Vũ nhấc tay lau đi vết đỏ nơi khóe miệng, chậm rãi nói – “Vì giờ tôi đã đánh dấu anh.”

Căn phòng im lặng.

Lâm Hạo đưa tay lên cổ – chỗ đó… ngứa râm ran như vừa bị phác lên một vết lửa

 

Không Lối Lui

Sáng hôm sau, ánh nắng rọi qua lớp rèm cửa mỏng manh, nhẹ nhàng phủ lên gương mặt của Tư Vũ. Hắn nhíu mày, trở mình, cả cơ thể như vừa bị giày vò qua một trận “vận động” dài cả thế kỷ.

Tư Vũ mở mắt, ánh nhìn đầu tiên liền va phải tấm lưng trần rộng lớn, vết cào mờ mờ vẫn còn in trên da thịt. Tóc Lâm Hạo hơi rối, nhưng dáng nằm thì bình thản như thể… hắn chỉ là một người qua đường được mời ngủ tạm trong phòng.

Tư Vũ im lặng một lúc, rồi chậm rãi đưa tay chạm lên cổ mình.

Dấu ấn đánh dấu – thật sự đã xuất hiện.

“Chết tiệt…” – Hắn lầm bầm, rồi bật cười khẽ, “Alpha bị đánh dấu? Sao lại thú vị đến vậy chứ?”

Ngay lúc đó, Lâm Hạo trở mình, giọng nói trầm khàn buổi sáng vang lên như mệnh lệnh:

“Cười cái gì?”

Tư Vũ nhướng mày: “Tôi đang suy nghĩ xem, anh có thấy hối hận không khi làm chuyện đó với một Alpha như tôi?”

Lâm Hạo mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh nhưng không giấu nổi chút mệt mỏi:

“Không.”

“Không hối hận vì đã ngủ với tôi, hay không hối hận vì đánh dấu tôi?”

“Cả hai.”

Tư Vũ bật cười, nhấc người dậy, phần chăn trượt xuống để lộ những vết đỏ ngang dọc trên da thịt. Hắn không hề xấu hổ, ngược lại còn thản nhiên:

“Vậy từ giờ tôi là của anh à? Hay vẫn là ‘người tình của vợ anh’?”

Lâm Hạo không trả lời ngay, chỉ nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới lạnh nhạt nói:

“Cậu tưởng chuyện này khiến tôi muốn giữ cậu bên cạnh sao?”

“Không.” – Tư Vũ bước xuống giường, tìm quần áo, tay còn vẫy nhè nhẹ, “Tôi chỉ nghĩ, dù anh có muốn hay không, tôi cũng đã để lại mùi của mình trên người anh rồi.”

Lâm Hạo nhíu mày.

Tư Vũ cười nham hiểm:

“Vợ anh ngửi thấy được đấy. Nhất là khi đánh dấu của tôi mạnh như vậy.”

“Cậu đang đùa với lửa.” – Lâm Hạo cảnh cáo.

“Anh có biết tôi thích cái gì nhất không?” – Tư Vũ quay đầu, ánh mắt chói chang như mặt trời buổi trưa – “Là chọc giận một người luôn cố tỏ ra bình tĩnh như anh.”

“Ra khỏi đây đi.” – Lâm Hạo lạnh giọng.

“Anh sẽ gọi tôi quay lại mà.” – Tư Vũ cười, mở cửa bước ra như chưa từng bị làm nhục, như chưa từng run rẩy dưới thân người đàn ông kia đêm qua.

Cánh cửa khép lại, để lại một mình Lâm Hạo ngồi dậy, ánh mắt tối lại.

Trong không khí, vẫn còn vương mùi pheromone của Tư Vũ – thứ mùi alpha lạ thường, vừa ngông cuồng vừa quyến rũ. Không hiểu sao… anh lại thấy nhớ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play