Chương 2: Cuộc Đối Đầu

Lâm Hạo ngồi im lặng, cảm nhận sự căng thẳng trong không khí. Tư Vũ vẫn ngồi đối diện anh, lắc nhẹ ly rượu trong tay, đôi mắt sáng lên một cách thách thức. Cả hai không nói gì thêm, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng từ quầy bar vọng lại. Nhưng ngay lúc này, không khí như đang bị đè nén bởi sự im lặng đầy mâu thuẫn.

Cuối cùng, Lâm Hạo phá vỡ sự im lặng.

“Cô ấy không phải là người như vậy,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng. “Tại sao lại làm thế với vợ tôi?”

Tư Vũ cười nhạt, một nụ cười có phần chế giễu. “Lâm Hạo, anh có biết không? Chuyện này không phải là điều tôi làm, mà là điều cô ấy muốn. Cô ấy cần một thứ mà anh không thể cho cô ấy.”

Lâm Hạo không trả lời ngay. Anh cảm thấy một sự bực bội dâng lên trong lòng, nhưng anh cố gắng kiềm chế. Mọi thứ đang vượt quá sự kiểm soát của anh, và anh không thể để cảm xúc của mình lộ ra.

“Cô ấy không nói gì với tôi về anh,” Lâm Hạo tiếp tục. “Vậy tại sao tôi lại phải chịu đựng chuyện này?”

“Anh không hiểu đâu, Lâm Hạo.” Tư Vũ đặt ly rượu xuống bàn, rồi quay lại nhìn thẳng vào anh. “Anh nghĩ anh có thể kiểm soát mọi thứ sao? Anh nghĩ anh có thể chiếm hữu cô ấy như những thứ vật chất anh có trong tay à?”

Lâm Hạo siết chặt tay, nhưng không nói gì. Anh nhận ra rằng, không chỉ là sự phản bội mà là một sự thách thức, một sự lấn lướt. Tư Vũ đang muốn kéo anh vào trò chơi này, nhưng Lâm Hạo không dễ dàng bị khuất phục.

“Anh thật sự nghĩ tôi không kiểm soát được?” Lâm Hạo đứng dậy, ánh mắt không rời Tư Vũ. “Nếu anh muốn thử, thì tôi sẵn sàng.”

Tư Vũ bật cười, đứng dậy đi về phía Lâm Hạo, cả hai đứng gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. “Vậy sao? Anh nghĩ chỉ một lời nói là đủ để thay đổi mọi thứ? Anh không hiểu tôi rồi, Lâm Hạo.”

Lâm Hạo chỉ mím chặt môi, không trả lời, nhưng trong mắt anh là sự kiên quyết. Anh không thể để cho Tư Vũ cảm thấy mình yếu thế.

“Anh có thể thử nhưng tôi không đảm bảo anh sẽ thích kết quả đâu.” Tư Vũ nhếch môi, nói tiếp, “Cảm giác khi phải thừa nhận một điều, rằng người mà anh đang cố bảo vệ lại muốn được một kẻ khác chiếm đoạt, nó sẽ khiến anh như thế nào?”

Lâm Hạo hít một hơi dài, từng câu từng chữ của Tư Vũ như những nhát dao sắc nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng anh vẫn không khuất phục, đôi mắt anh lạnh lùng đến mức khiến Tư Vũ cũng phải cảm thấy một chút nghi ngờ.

“Không phải anh đang nói về Lê Thanh,” Lâm Hạo nói, “Mà là về tôi.”

Tư Vũ dừng lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo. Anh không ngờ rằng Lâm Hạo lại nhận ra điều này, nhưng không hề để lộ bất kỳ sự yếu thế nào.

“Anh đúng,” Tư Vũ cười nhẹ. “Cuối cùng, anh cũng hiểu. Điều này không phải là về cô ấy. Cô ấy chỉ là công cụ. Đối với tôi, là anh mới là mục tiêu chính.”

Lâm Hạo cảm thấy một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng. Đó không phải là sự tức giận, mà là sự tò mò, một phần nào đó anh không thể phủ nhận. Tư Vũ đang chơi một trò chơi mà Lâm Hạo không biết rõ, nhưng anh không thể để mình thua.

Tư Vũ nhìn vào ánh mắt của Lâm Hạo, thấy được một sự kiên định trong đó. “Anh muốn chơi chứ? Ván cờ này không đơn giản như anh nghĩ đâu.”

Lâm Hạo không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn Tư Vũ, rồi cuối cùng, anh nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cứ chờ xem.”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play