Không ai ngờ được, cuối cùng chiếc giường đã sập thật.
Chuyện này nói ra quá xấu hổ, Hạ Lan Từ vốn dĩ không muốn làm chuyện đó vào ban ngày. Không chỉ vì dễ bị người khác nghe thấy tiếng động, mà dù đã buông rèm, ánh sáng mờ mờ vẫn khiến mọi thứ không thể giấu giếm. Nàng đưa tay định kéo chăn phủ lên người, nhưng lại bị Lục Vô Ưu giành lấy, tách từng ngón tay nàng ra khỏi tấm chăn.
Giữa những ngón tay đẫm mồ hôi bị tay hắn siết chặt, đến khớp xương cũng căng lên.
Chiếc giường cũ kỹ cứ chao đảo như cành liễu trong gió lốc, âm thanh phát ra càng lúc càng khó nghe, khiến người ta chỉ muốn thẳng tay đập bỏ nó đi để cả hai đỡ phải chịu tội.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng gió vù vù thổi qua.
May mà trong phòng không quá lạnh, hoặc có lẽ Hạ Lan Từ không thấy lạnh, không chỉ vì hơi ấm từ Lục Vô Ưu mang đến, mà toàn thân hắn đều tỏa ra hơi ấm. Lòng bàn tay ấm áp, nụ hôn ấm áp, cơ thể ấm áp, thậm chí ánh mắt của hắn cũng nóng bỏng như đang bốc lửa.
Hạ Lan Từ nhắm mắt lại, cố huyễn hoặc mình bây giờ là ban đêm, nhưng cảm giác xấu hổ như bị thiêu đốt, cuối cùng nàng vùng vẫy khẽ cất lên những âm thanh đứt quãng: “Hay là… đừng nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT