Vừa rồi cha nàng quả thật đã được triệu vào cung.

Hạ Lan Từ chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi nhanh chóng quyết định: “Sương Chi, em cho người đi lấy thiếp mời của cha ta à không, lấy thiếp mời của biểu tỷ đi mời người của Bắc Trấn Phủ Ti đến đây.” 

Nói xong, ánh mắt nàng lạnh như sương tuyết bước ra ngoài cửa.

Thậm chí nàng còn không đội mũ rèm che mặt.

Khi cửa cổng Hạ Lan phủ mở ra, dung nhan của thiếu nữ hiện rõ trong tầm mắt của mọi người.

Những người đang bàn tán xôn xao cũng ngừng lại.

Không có ai bảo bọn họ im lặng, chỉ là sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt đó, phần lớn mọi người ở đó đều quên mất vừa rồi mình đang nói gì, sợ rằng mở miệng ra sẽ làm kinh động đến khuôn mặt xinh đẹp như trong ảo mộng này.

Nhưng không ai ngờ rằng, người đầu tiên phá vỡ sự im lặng lại là chính Hạ Lan Từ.

“Thế tử, ta và ngài không hề có quan hệ riêng tư gì, tại sao ngài lại hại ta thế này? Ngài nói chúng ta có quá khứ, vậy có chứng cứ gì không?”

Giọng nàng trong trẻo thánh thót như tiếng hạt châu rơi trên đĩa ngọc rất dễ nghe, nhưng trong từng chữ lại chứa đựng sự lạnh lẽo không thể phớt lờ.

Nếu cha nàng có ở đây, chắc chắn ông sẽ không cho phép nàng ra ngoài đứng sóng đôi để giằng co với người ta thế này.

Nhưng Hạ Lan Từ đã chịu đựng đủ rồi.

Lý Đình ngẩn ngơ nhìn nàng một hồi lâu.

Vài ngày qua, vết bầm trên mặt hắn ta đã dần lặn xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy phong thái ngày xưa, tiếc là bên ngoài vàng ngọc lấp lánh, bên trong mục nát thối rữa.

Không đúng… Hạ Lan Từ bỗng nghĩ đến một người, trong lòng thầm nghĩ, hắn thậm chí còn chưa chắc được xem là lấp lánh bên ngoài.

Lúc này cuối cùng Lý Đình cũng hồi tỉnh lại, hắn ta không nghĩ ngợi gì liền đưa tay vào trong ngực áo lấy xấp thư tình viết bằng giấy màu hồng đào mà ngày đó đã lấy ra ở chùa Giác Nguyệt, vung lên trong không trung, nói: “Thư từ tiểu thư tự tay viết, còn muốn lấp liếm hay sao?”

Hạ Lan Từ lạnh lùng đáp lại: “Chỉ có cái này?”

Lý Đình hỏi lại: “Chừng đó chưa đủ sao?”

Vẻ mặt Hạ Lan Từ hết sức bình tĩnh, ra lệnh cho hạ nhân: “Lấy bàn và bút mực giấy nghiên ra đây.”

Nhưng Hạ Lan Giản ở bên cạnh thì khác, hắn đột nhiên có hơi lo lắng, vội ghé người tới nói nhỏ: “Muội thật sự muốn viết…”

“Không thì sao?”

“Hay là…”

Hạ Lan Từ lạnh lùng liếc nhìn ca ca.

Hạ Lan Giản chỉ đành im lặng.

Chẳng mấy chốc bàn đã được khiêng ra, bút mực giấy nghiên cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.

Ngoài cửa, người vây quanh xem càng lúc càng đông.

Hạ Lan Từ bảo Lý Đình đặt tấm thư tình kia lên bàn.

Nàng cầm lấy bút, cẩn thận chọn bút lông chấm vào nước mực, vuốt nhẹ ngòi bút bên mép nghiêng mực rồi mới nghiêm túc đặt bút xuống giấy.

Thiếu nữ búi tóc hình trái tim, mái tóc đen nhánh mềm mại như thác nước vòng qua chiếc cổ trắng như ngọc rũ xuống trước ngực. Chỉ thấy một tay nàng cẩn thận vén tay áo, tay kia cầm bút, khi ngòi bút lướt trên giấy, những nét chữ hiện ra mạnh mẽ và uyển chuyển như rồng bay phượng múa, mỗi một nét bút đầy đủ lực đạo đều đặn lộ ra khí phách như muốn giết người, khiến ai nhìn cũng phải khen ngợi nàng là một tay viết chữ đẹp.

Chẳng mấy chốc, Hạ Lan Từ đã gác bút xuống.

Nàng cầm lấy tấm thư tình cùng với tờ giấy vừa viết xong đặt ở trước người, bình tĩnh nói: “Thế tử, đây mới là nét chữ của ta.”

“Ngài nhìn xem, có giống nhau chút nào không?”

Trên tờ thư tình là những nét chữ tiểu khải bình thường, còn trên giấy nàng viết lúc này là kiểu chữ Nhan thể, bất luận thế nào cũng không thể nhầm lẫn là cùng một người viết.

Lý Đình lúc này đã đứng không vững.

Hạ Lan Từ lại bảo người mang tờ giấy và tấm thư tình màu hồng phấn đi khắp nơi cho mọi người xem.

Dù là người không biết chữ cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.

Vẻ mặt Lý Đình hoảng loạn nhưng vẫn cố chống chế: “Có lẽ… có lẽ là nàng đã bảo nha hoàn viết…”

Hạ Lan Từ nhướng mày nói: “Ngài muốn nha hoàn của ta cũng viết một lần cho ngài xem? Hay là muốn cả phủ ta đều viết để đối chiếu cho ngài?”

“Sương Chi, đi lấy bút ra.”

Giọng nói của thiếu nữ từ đầu đến cuối vẫn nhẹ nhàng, không mang chút khói lửa.

Nhưng Lý Đình lại cảm nhận được một áp lực vô hình hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài của nàng, trong lúc nhất thời hắn ta cảm thấy Hạ Lan Từ trở nên cực kỳ xa lạ.

Lý Đình vắt óc tìm cách phản bác lại: “Hơn nữa nàng… chữ viết của nàng… giống với chữ của Hạ Lan công tử…”

Hạ Lan Từ nói: “Ta và huynh trưởng cùng nhau học chữ, nét chữ giống nhau thì có gì là lạ.”

Hạ Lan Giản ở bên cạnh không kìm được mà đổ mồ hôi trán.

Lý Đình còn đổ mồ hôi nhiều hơn, hắn ta lẩm bẩm: “Không thể nào, nàng gạt ta…”

Hạ Lan Từ ném những bức thư tình còn lại vào người Lý Đình, cuối cùng nàng đã cảm giác được chút sảng khoái, giọng nói bởi thế cũng càng bình tĩnh hơn: “Thế tử rõ ràng đã có hôn ước, nhưng lại trao đổi thư từ với nữ tử khác còn gửi thư tình qua lại cho nhau, chuyện này vốn không liên quan đến ta, nhưng Thế tử lại cứ nằng nặc đổ lỗi lên đầu ta, thực sự hoang đường hết chỗ nói. Còn về lễ vật tạ tội, vẫn mong Thế tử tự mình mang về, chỉ mong Thế tử sau này đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của phủ ta nữa.”

Sương Chi cũng từ phía sau thò đầu ra, giơ tờ giấy vừa viết xong, hừ một tiếng: “Thấy rõ chưa? Đừng có tự mình đa tình nữa!”

Lúc này người đến xem kịch cũng đã hiểu ra mọi chuyện.

“Hoá ra là Thế tử nhận nhầm người à! Lại còn đến trách móc Hạ Lan tiểu thư…”

“Có lẽ đã bị ai đó đùa giỡn, gây ra một trò cười lớn như vậy.”

“Với lại trên bức thư tình này đâu có ký tên, sao mà biết được ai là người viết chứ!”

“Đúng vậy! Dính phải chuyện lộn xộn này, Hạ Lan tiểu thư thật sự xui xẻo…”

Lý Đình lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, cánh môi mấp máy dường như vẫn muốn nói thêm điều gì đó.

Lúc này, Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ti đã vừa hay đuổi đến nơi.

“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại tụ tập trước cửa phủ nhà Hạ Lan đại nhân như thế! Là ai đang gây rối!”

Người của phủ Tào Quốc Công dù không sợ trời không sợ đất, nhưng khi nhìn thấy đội quân sát tinh này cũng run rẩy khiếp sợ, lập tức không ai dám tranh cãi thêm mà ngoan ngoãn rời đi.

***

Đúng như những gì Hạ Lan Từ dự liệu, khi cha nàng trở về biết chuyện, ông lại bắt đầu nổi trận lôi đình.

Những lời ông nói đi nói lại vẫn không ngoài những điều cũ kỹ.

“Con là con gái nhà quan, tùy tiện xuất đầu lộ diện đã không đúng, sao có thể học theo đám đàn bà chanh chua cãi nhau với người khác như thế…”

“Con có thể chờ cha trở về, cha sẽ giúp con lấy lại công đạo, hà cớ gì phải tự mình ra mặt, làm như vậy có đúng với dáng vẻ mà con gái nên có không?”

“… Tính cách quá mạnh mẽ ngược lại sẽ dễ bị người khác gièm pha, sau này cũng khiến nhà chồng không thích, vợ chồng cũng không hòa thuận…”

Nói đến đây, Hạ Lan Cẩn thở dài một hơi: “… Vẫn nên sớm định hôn sự cho con thì hơn, con có biết không…”

Đang nói, như chợt nhận ra gì đó, Hạ Lan Cẩn bỗng im bặt.

Hạ Lan Từ nhạy bén nhận ra: “Cha tiến cung đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Chỉ là một vài công vụ mà thôi.” Giọng điệu Hạ Lan Cẩn lại đổi sang đề tài khác: “Hình phạt cho Thế tử Tào Quốc Công sẽ sớm được công bố, lần này trừng phạt chắc chắn sẽ không nhẹ. Để tránh lời đồn đại, con vẫn nên gả đi sớm thì thỏa đáng hơn.”

Hạ Lan Từ khẽ cắn môi, trầm mặc không nói gì.

Hạ Lan Cẩn nhìn con gái kể từ khi từ quê nhà Thanh Châu trở về càng ngày càng càng phản nghịch, trong lòng người cha già bất lực thở dài.

Ông đã nói một nửa, lại giấu đi một nửa.

Điều thực sự làm ông bất an chính là sự việc lần này đã làm ầm ĩ quá lớn, ban đầu những lời đồn về dung mạo của Hạ Lan Từ chẳng qua chỉ là truyền miệng trên đường phố, nhưng lần này thậm chí đã kinh động đến trong cung, khiến triều đường để mắt đến.

Câu nói nửa thật nửa đùa của Nhị Hoàng tử ngoài cửa cung đến giờ vẫn còn khiến ông cảm thấy rùng mình.

“Hạ Lan đại nhân, nghe nói lệnh ái dung mạo hơn người, ví như nghiêng nước nghiêng thành, không biết có thật không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play