Rượu và thức ăn đã được dọn lên bàn, mọi người đều đang vui vẻ uống rượu, vì ghế lô khá rộng, bên cạnh còn có biểu diễn nhạc cụ, hai nữ tử chơi đàn đeo mạng che mặt, ngón tay thon thả khẽ gảy đàn, ngân nga tiếng hát uyển chuyển.
Hạ Lan Từ thì chú tâm ăn uống, tất cả lời mời rượu hướng đến nàng đều bị Lục Vô Ưu chặn lại.
Hắn dường như có tài năng thiên bẩm trong việc xã giao, lời nào đến cũng đều có thể ứng đối một cách lịch sự và khéo léo, nâng chén rượu uống sảng khoái hơn bất cứ ai.
Lần đầu tiên Hạ Lan Từ tận mắt chứng kiến tửu lượng của Lục Vô Ưu, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, còn giúp nàng chắn rượu, trong lúc nâng ly đổi chén, gần trăm ly rượu trôi xuống bụng, nhưng sắc mặt của Lục Vô Ưu vẫn không hề thay đổi.
Nàng quan sát Lục Vô Ưu biểu diễn một hồi, sau đó ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Chàng uống như vậy thực sự không sao chứ?”
Lục Vô Ưu thấp giọng trả lời nàng: “Nàng lo hơi sớm rồi, bây giờ ta mới chỉ uống được vài chén, còn chưa tính là khai vị nữa.”
Hạ Lan Từ khích lệ hắn: “Vậy chàng cố gắng lên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play