Một phút trước khi vào học, Lục Hạc Trầm dùng ngón út móc theo túi nilon bước vào lớp, tiện tay ném chai sữa chua lên bàn Tống Tri Miên.
Chai sữa chua lăn lộc cộc đến tận khuỷu tay cô.
Lục Hạc Trầm mặt không cảm xúc, giọng điệu lười biếng như thể không hề quan tâm:
"Trong tiệm có hoạt động, tôi không thích uống. Cho cậu."
Tống Tri Miên cúi đầu bật cười, chỉnh lại chai sữa chua trước mặt. Cô thật sự chưa từng nghe nói dưới lầu có cửa hàng nào hào phóng vậy — mua đồ còn tặng cả sữa chua.
Cậu ta diễn cũng có tâm quá.
"Cảm ơn." Cô nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cười khẽ. Khi nghiêng người, tóc dài thuận theo bờ vai trượt xuống, để lộ vành tai trắng nõn, nhỏ xinh.
Lục Hạc Trầm mặt càng khó chịu, ngữ khí ghét bỏ:
"Đã nói là tiệm tiện tay cho, cậu cảm ơn cái gì."
Ngoài miệng thì hờ hững, nhưng tai hắn lúc này đã đỏ bừng, như bị lửa hun đến.
【 Lục Hạc Trầm đọ hảo cảm +5, hiện tại: 35. 】
So với tốc độ tăng hảo cảm của Cố Thuật Từ, Lục Hạc Trầm bên này cùng uống nước giống nhau.
Hắn giấu không được cảm xúc. Ngoài miệng thì giả vờ thờ ơ, nhưng hành động lại chẳng giống chút nào, cứ như một con mèo nhỏ vừa ngạo kiều vừa vụng về.
Có lẽ cũng chính vì sự thẳng thắn của Lục Hạc Trầm, cho nên hắn đối với nguyên chủ trắng trợn chán ghét mới càng thêm đả thương người.
Lúc này, Lục Hạc Trầm để ý thấy Tống Tri Miên cứ nắm chặt chai sữa chua mà ngẩn người, không khỏi nhíu mày.
Không phải chứ… Cảm động tới mức này? Lẽ nào tính đem chai sữa chua cung lên bàn thờ luôn?
— "Không uống à?" Hắn lấy đầu bút gõ gõ mặt bàn, giọng điệu có phần bực bội, "Không uống thì tôi ném đấy."
"… Uống."
Tống Tri Miên ngoan ngoãn mở nắp, khẽ nhấp một ngụm.
Lục Hạc Trầm vô thức dời mắt, ánh nhìn dừng lại ngay lúc đầu lưỡi cô nhẹ nhàng liếm qua vết sữa dính trên môi. Đôi môi ban nãy tái nhợt, lúc này lại nhuộm chút hồng nhạt, càng thêm mềm mại.
Chết tiệt.
Cậu ta lập tức quay mặt đi, cảm thấy cả phòng học đều trở nên nóng nực kỳ lạ.
Bên cạnh còn có tiếng một nam sinh nhỏ giọng than thở:
"Sao cuối xuân mà nóng thế nhỉ…"
Tống Tri Miên nghe hệ thống báo độ hảo cảm tăng lên 40, lúc này mới chậm rãi đậy nắp sữa chua lại, không uống thêm nữa.
Bên ngoài hành lang, Nguyễn Niệm Quân vẫn còn ngẩn người nhìn về phía lớp quốc tế. Bạn thân bên cạnh phải huých nhẹ khuỷu tay cô ta:
"Niệm Niệm, ngẩn người gì đấy? Sắp đến giờ thể dục rồi."
Nguyễn Niệm Quân hoàn hồn, sắc mặt hơi tái:
"À… Không có gì. Đi thôi."
Suốt quãng đường xuống lầu, trong đầu Nguyễn Niệm Quân vẫn hỗn loạn, liên tục tua lại cảnh vừa rồi.
Cô biết gia đình Lục Hạc Trầm luôn muốn cậu ta đính hôn với Tống Tri Miên. Nhưng từ trước đến nay, Lục Hạc Trầm chưa từng tỏ ra quan tâm hay có bất kỳ dấu hiệu nào mập mờ với cô ấy, nên Nguyễn Niệm Quân cũng không để tâm.
Dù cô thừa biết, Tống Tri Miên thích Lục Hạc Trầm.
Nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện này với cậu ta.
Bởi vì cô hiểu tính Lục Hạc Trầm—cậu ta có bản năng bảo vệ những thứ yếu đuối, nhưng lại cực kỳ ghét kiểu người giả vờ lạnh lùng trong khi thực ra muốn được thiên vị. Mà Tống Tri Miên, chính là kiểu người đó.
Cô ấy rõ ràng thích nhưng lại tỏ ra không thích, rõ ràng muốn được quan tâm nhưng lại có thể mặt không cảm xúc mà nói "không để bụng."
Ở một góc độ nào đó, Tống Tri Miên và Lục Hạc Trầm rất giống nhau. Nếu ở bên nhau, chỉ khiến cả hai trở nên khó chịu.
Trước đây, Lục Hạc Trầm còn thường xuyên than phiền với cô về vị hôn thê kỳ quặc này. Khi đó, Nguyễn Niệm Quân vẫn kiên nhẫn an ủi, nói rằng:
"Có lẽ cô ấy có người mình thích, nhưng không biết phải đối mặt với cậu thế nào."
Lời này, cô không hề nói dối.
Chỉ là Lục Hạc Trầm hiểu nó theo cách nào, lại là chuyện khác.
Dần dần, cậu ta quen với việc cô khuyên giải, thậm chí còn vô thức ỷ lại cô.
Nguyễn Niệm Quân nghĩ, một người như Lục Hạc Trầm ngay cả khi cô chỉ bị trầy xước một chút cũng đã đau lòng vô cùng, nếu biết ba của cô vì ba Tống Tri Miên mà phải vào tù, đối với Tống Tri Miên liền không phải thái độ này.
*
Còn mười phút nữa là tan học, Tống Tri Miên cảm thấy cơ thể có chút không ổn.
Ban đầu là cổ có cảm giác ngứa ngáy, sau đó mu bàn tay cũng xuất hiện vài nốt mẩn đỏ. Cô dùng tay gãi nhẹ, lập tức để lại những vệt đỏ chói.
Dị ứng?
Nguyên chủ bị dị ứng với xoài sao?
【Ký chủ, có vẻ vậy. Vì trong nguyên tác cô xuất hiện quá ít, nên chúng tôi cũng không rõ về thiết lập này.】
...Rốt cuộc ai mới là công cụ hỗ trợ ai đây?
Tống Tri Miên bất đắc dĩ giơ tay lên ra hiệu, “Thưa cô, em thấy trong người không khỏe, có thể xuống phòng y tế không ạ?”
Sức khỏe cô vốn không tốt, việc xin nghỉ bệnh cũng là chuyện thường. Giáo viên chỉ gật đầu mà không hỏi thêm:
“Được rồi, em đi đi. Có cần nhờ Lục Hạc Trầm đi cùng không?”
“Không cần đâu ạ.”
“Vậy được.”
Lục Hạc Trầm ngẩn ra, nhận ra mình trả lời quá nhanh nên vội vàng bổ sung:
“Nếu cậu mà có chuyện gì, bác Tống chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.”
Trên đường đi đến phòng y tế, Lục Hạc Trầm vẫn giữ khoảng cách đúng một mét với cô.
Thế nhưng dù khoảng cách đã xa như vậy, khi đi ngang qua sân thể dục, cả hai vẫn thu hút không ít ánh mắt tò mò.
“Úi trời! Người đi đằng sau Tống Tri Miên kia không phải là Lục Hạc Trầm sao?”
“Lần đầu tiên thấy hai người này đi cạnh nhau trong im lặng đấy, có khi phải đưa vào top 10 kỳ quan của trường Sùng Đức mất.”
“Nhưng mà... không phải Lục Hạc Trầm thích Nguyễn Niệm Quân sao? Sao lại đi cùng Tống Tri Miên thế này?”
Nghe những lời xì xào xung quanh, Nguyễn Niệm Quân vô thức siết chặt cây vợt trong tay, biểu cảm có chút khó coi.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy Cố Thuật Từ vẫn đứng cách đó không xa chỉ cần cô ngước lên là có thể nhìn thấy hắn.
Điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, đi về phía hắn: “Tiểu Từ.”
Cố Thuật Từ chỉ liếc mắt một cái đã hiểu ngay tâm trạng của cô lúc này.
“Ân.”
Hắn trầm giọng đáp lại, giống như cách hắn vẫn luôn dùng giọng nói trầm thấp để trấn an cô từ khi còn ở cô nhi viện.
Đôi mắt đen của hắn nhìn về phía xa, nơi hai bóng người một cao một thấp đang sánh bước.
Một người là con mồi.
Một người là tình địch.
Cố Thuật Từ thu hồi ánh mắt, đột nhiên lên tiếng:
“Không phải cậu nói hôm nay đánh cầu không tốt sao? Đến đây, chúng ta luyện thêm chút nữa.”
Thiếu niên siết chặt cây vợt trong tay.
Khi cúi người xuống, xương bướm trên lưng hắn ẩn hiện qua lớp áo sơ mi, tạo thành một đường cong sắc nét.
Nguyễn Niệm Quân vốn định từ chối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như có lốc xoáy kia, cô lại theo bản năng gật đầu.
“...Được.”
Quả cầu lông vẽ một đường cong đẹp mắt trong không trung.
Cố Thuật Từ đánh rất nhanh và dứt khoát, góc đánh hiểm hóc. Chỉ vài lượt, Nguyễn Niệm Quân đã có phần đuối sức.
Đến cú đánh cuối cùng, chân cô lảo đảo, rồi ngồi phịch xuống đất.
“Ôi, mệt quá, Tiểu Từ, tớ không muốn chơi nữa đâu.”
Nghe vậy, Cố Thuật Từ đặt vợt xuống, bước đến gần cô và ngồi xuống bên cạnh.
“Bị trầy da rồi.”
Hắn chỉ vào khuỷu tay cô, nơi có một vết xước ửng đỏ.
Nguyễn Niệm Quân liếc nhìn, không mấy bận tâm:
“Cậu cũng biết mà, da tớ ở khuỷu tay rất dễ bị trầy, nhưng không đau đâu.”
Cố Thuật Từ tất nhiên biết điều đó.
Khi còn nhỏ, Nguyễn Niệm Quân luôn lấy cớ bị thương ở khuỷu tay để làm nũng với viện trưởng, hòng trốn ra ngoài chơi vào cuối tuần.
Sau này, cô gặp hắn.
Hắn không có dáng vẻ đáng yêu trời sinh như cô, nhưng khi còn nhặt chai nhựa ở bãi rác, hắn cũng hay bị những vật sắc nhọn cứa vào tay. Nhờ vậy, hai người càng dễ dàng viện lý do để chuồn ra ngoài hơn.
“Để tớ giúp cậu.” Cố Thuật Từ nói nhàn nhạt, “Giống như hồi nhỏ vậy.”
Nguyễn Niệm Quân còn chưa kịp hiểu ý hắn, thì đã thấy hắn giơ tay lên, xé toạc miếng băng cá nhân trên cổ tay mình.
Không hề do dự.
Vết thương vốn đã đóng vảy lại bị kéo rách, máu rịn ra, từng giọt từng giọt lăn xuống.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, nhưng sắc mặt Cố Thuật Từ vẫn không đổi, giọng nói bình thản:
“Đi phòng y tế thôi.”