Nam sinh vừa được Lục Hạc Trầm "khen" ngây người trong chốc lát, ánh mắt đầy vẻ sững sờ. Những người xung quanh cũng chẳng khác gì, ai nấy đều trông như vừa bị sét đánh.

Với cuộc sống học đường nhàm chán của lớp 12, niềm vui lớn nhất của mọi người chính là ăn dưa.

Toàn bộ khối 12 đều từng nghe đồn về chuyện "oan gia" giữa Lục Hạc Trầm và vị hôn thê tương lai – Tống Tri Miên.

Hai người đã ngồi cùng bàn suốt ba tháng, nhưng số lần nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Gặp nhau trên đường cũng chẳng thèm chào hỏi.

Vậy mà hôm nay, bọn họ lại lần đầu tiên nghe được cái tên "Tống Tri Miên" từ miệng Lục Hạc Trầm, lại còn là một lời khen.

Có người thì thầm:

"Lục ca đổi tính rồi à?"

"Không đời nào, sáng nay tôi còn thấy cậu ấy đưa bữa sáng cho hoa khôi lớp bên. Chuyện đính hôn với Tống Tri Miên sớm muộn gì cũng hủy thôi."

"Cũng phải... Nhưng trước giờ tôi không để ý, Tống Tri Miên thực sự rất đẹp. Tôi lại thích kiểu dịu dàng, trầm lặng như cô ấy hơn. Hoa khôi lớp mình thì xinh đấy, nhưng quá hướng ngoại."

"Cậu diễn đạt tệ thật. Nếu thích thì cứ theo đuổi đi, dù sao Lục ca cũng chẳng định đính hôn với cô ấy đâu."

Lục Hạc Trầm nghe đám người này bàn tán trắng trợn trước mặt mình mà mặt đen lại như than.

Mẹ nó, mấy người coi tôi như không tồn tại sao?

Phải, hắn thực sự không định đính hôn với Tống Tri Miên. Nhưng cái giọng điệu háo hức như thể mong chờ hắn bị đá này là sao?

Tống Tri Miên ngồi ở dãy bàn bên cửa sổ, vị trí cách khá xa hàng ghế phía sau, bình thường cô vào lớp không cần ai nhường đường.

Lần này, Lục Hạc Trầm cố tình đứng lên, chân dài đạp nhẹ vào chân ghế, mặt mày khó chịu trừng về phía sau.

Tống Tri Miên lễ phép nói:

"Xin lỗi, quấy rầy cậu ngủ."

Nói xong, cô cầm cặp sách, nhẹ nhàng lướt qua ghế hắn, trở về chỗ ngồi.

Lục Hạc Trầm sững người.

Khoan đã, người xin lỗi là cô ấy??

Nghĩ vậy, sắc mặt hắn càng thêm khó chịu. Cô ấy tưởng mình đang dọa cô ấy à? Đúng là oan uổng!

Hắn kéo ghế ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà liếc nhìn cô.

Làn da trắng nõn, dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu sắp xếp ngăn kéo. Trên người còn tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.

Lục Hạc Trầm cảm thấy thích kiểu này cũng không sai, nhưng cô ấy có cần phải thay đổi nhiều đến vậy không? Ngay cả cách nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn. Làm vậy khiến hắn có chút áy náy khi bắt nạt cô.

Suy nghĩ viển vông của hắn bị một giọng nói mềm mại cắt ngang.

Tống Tri Miên lôi từ ngăn kéo ra một bức thư màu hồng nhạt, nhẹ giọng đọc:

"Tôi thích cây mùa xuân, hoa mùa hạ, và mỗi ngày có cậu bên cạnh. Ngủ ngon, Hạc Trầm bảo bối, tôi..."

Lục Hạc Trầm: "?"

Lục Hạc Trầm: "Đừng đọc nữa!"

Hắn đỏ bừng mặt, lập tức giật lá thư từ tay cô, vò nát rồi nhét vào ngăn bàn của mình.

Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Tống Tri Miên, hắn vội vàng giải thích:

"Không biết ai gửi, chắc là nhầm ngăn kéo."

"À." Cô khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm, chỉ rút sách toán ra ôn tập.

Trước đây, nguyên chủ không có nhiều cảnh chung với Lục Hạc Trầm, cũng chẳng để tâm đến hắn.

Nhưng khi quay lại lớp 12, Tống Tri Miên cảm thấy mình cần bù đắp kiến thức toán học. Trong đầu cô hiện tại chỉ nhớ được mấy công thức cơ bản, nếu cứ thế này đi thi chắc chắn tiêu đời.

Nguyên chủ ít nhất còn đạt mức trung bình, nếu đến lượt cô mà không qua nổi, chẳng phải bị OOC sao?

Nhưng cô không biết rằng, hành động này lại bị Lục Hạc Trầm hiểu theo một cách hoàn toàn khác.

Hắn nhìn cô một lúc lâu, rồi rút ra kết luận:

Quả nhiên… cô ấy đang ghen.

Còn ghen đến mức đầu óc không tỉnh táo. Hôm nay là giờ tự học tiếng Anh, thế mà cô ấy lại đang học toán?

Lúc này, trong đầu cô vang lên tiếng nhắc nhở từ hệ thống:

【 Ký chủ, độ hảo cảm của Lục Hạc Trầm tăng +30, hiện tại là 30 điểm. 】

Tống Tri Miên lật trang sách, nhưng ngón tay hơi khựng lại.

Hệ thống tiếp tục báo cáo:

【 Hiện tại, độ thâm tình của ký chủ với Lục Hạc Trầm là 30 điểm. 】

Tống Tri Miên: "……?"

Cô có thể hiểu việc độ hảo cảm tăng lên.

Nhưng tại sao độ thâm tình của cô lại nhảy vọt lên tận 430?

Nếu nó phụ thuộc vào độ hảo cảm, vậy thì lẽ ra chỉ mới là 30 điểm thôi chứ? Chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì cảm động đến mức "trời long đất lở"?

Hệ thống giải thích:

【 Ký chủ, ngoài những hành động thâm tình mà ngài chủ động thực hiện theo cốt truyện, bất cứ khi nào nhân vật trong sách cảm nhận được sự thâm tình của ngài, điểm cũng sẽ tăng. 】

Tống Tri Miên nhíu mày.

"Ý ngươi là… Lục Hạc Trầm hiện tại nghĩ rằng ta rất rất rất yêu hắn?"

【 Ngài cũng có thể hiểu như vậy. 】

Tống Tri Miên quay đầu nhìn sang bên trái.

Lục Hạc Trầm vẫn mang bộ dạng lười biếng, khuôn mặt có chút không kiên nhẫn. Nhưng trong ánh mắt hắn lại ánh lên vẻ đắc ý khó giấu.

Đặc biệt là khi nhận thấy ánh mắt cô nhìn qua, vành tai hắn lại đỏ lên thấy rõ.

Tống Tri Miên: "……"

Thôi xong rồi.

Lần đầu tiên trong đời cô gặp một cái "cây rau hẹ" mọc tốt đến vậy, lại còn chủ động giơ dao bảo cô cắt đi.

*

Sau khi giờ tự học buổi sáng kết thúc, Tống Tri Miên ngồi tại chỗ, vừa mở túi bữa sáng mà Cố Thuật Từ đưa cho cô.

Cô biết rõ bữa sáng này là do Cố Thuật Từ mua giúp Nguyễn Niệm Quân, tiện thể mang cho cô một phần. Tuy cốt truyện có chút khó hiểu, nhưng đồ ăn thì luôn vô tội.

Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía bên cạnh:

"Ăn vậy không nghẹn à?"

Lục Hạc Trầm tuy không nhìn về phía cô, nhưng rõ ràng là đang hỏi cô.

Tống Tri Miên lấy khăn giấy lau khóe miệng, đáp:

"Ừm, cũng ổn."

"À, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi."

Lục Hạc Trầm đặt bút xuống, đứng dậy, vẻ mặt thản nhiên như thể hắn vốn chẳng quan tâm. Chẳng qua chỉ là một phép lịch sự thông thường giữa hai người ngồi cùng bàn thôi.

Trên đường đến quầy bán quà vặt, không hiểu sao trong đầu hắn cứ hiện lên hình ảnh khi nãy: Cô gái nhỏ ngồi ăn với hai bên má phồng lên, trông y hệt một con hamster, ngay cả khi nói chuyện cũng có chút ngọng nghịu.

"Lục ca, còn hai chai sữa chua vị xoài này."

Người bạn đi cùng lấy một chai từ trên kệ đưa cho hắn, rồi hỏi:

"Vậy đi tính tiền luôn nhé?"

Lục Hạc Trầm cầm chai sữa chua bước đến quầy, nhưng đến lúc tính tiền, hắn lại đột nhiên quay ngược trở lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô thu ngân, cầm luôn chai còn lại.

"Tính luôn cả cái này."

Mang theo túi đồ quay lại khu dạy học, khi đi ngang qua lớp bên cạnh, hắn thấy Nguyễn Niệm Quân đã đứng chờ ngoài hành lang.

Hôm nay, ngoài bộ đồng phục trường, cô còn khoác thêm một chiếc áo len dệt kim màu hồng nhạt, mái tóc đuôi ngựa cao khẽ đung đưa phía sau. Hai má cô hơi ửng hồng, trông vô cùng đáng yêu.

Nguyễn Niệm Quân mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay hắn, nhận lấy túi nilon:

"Tớ đã bảo không cần tan học lại đi mua sữa chua rồi mà."

Tuy lời nói là trách móc, nhưng khung cảnh này nhìn thế nào cũng ngọt ngào đến lạ.

Không ít người trong lớp học quay sang nhìn họ với ánh mắt đầy ghen tị.

Nguyễn Niệm Quân cong môi cười, rồi khẽ nghiêng người đến gần Lục Hạc Trầm hơn một chút…

Nguyễn Niệm Quân kéo túi ra, phát hiện bên trong có hai chai sữa chua cùng một hương vị. Cô hơi ngạc nhiên:

"Di? Chai này cũng là mua cho tớ sao?"

Lục Hạc Trầm lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra chai sữa chua vốn định đưa cho Tống Tri Miên đã bị Nguyễn Niệm Quân cầm mất.

Hắn hơi khựng lại, định mở miệng giải thích, nhưng rồi lại thôi.

Thôi vậy… Không cần thiết phải nói ra.

Nhưng dù chỉ là một biểu cảm thoáng qua cũng không thoát khỏi ánh mắt Nguyễn Niệm Quân.

Nụ cười của cô hơi cứng lại, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Hắn đang do dự cái gì? Chẳng lẽ… chai sữa chua còn lại không phải mua cho cô?

"Cũng cho cậu luôn đi, một mình tớ cũng không uống hết." Nguyễn Niệm Quân cố ý hỏi: "Hay cậu mua cho chính mình?"

"Ừ." Lục Hạc Trầm nhận lại chai sữa chua, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng trong lòng Nguyễn Niệm Quân, sự nghi hoặc lại càng sâu. Cô gượng gạo nở nụ cười:

"Thôi được rồi, vào lớp rồi. Tớ về phòng học đây."

Vốn tưởng rằng Lục Hạc Trầm sẽ như mọi khi, trêu đùa với cô vài câu, nhưng lần này hắn chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi, dứt khoát đến bất ngờ.

Nguyễn Niệm Quân nhìn theo bóng lưng hắn, lòng bất an dâng lên từng chút một.

"Niệm Niệm, tiết sau là giờ thể dục đấy."

Cô bạn thân bên cạnh khẽ nhắc.

Nguyễn Niệm Quân đương nhiên biết. Cô thậm chí còn từng tự hào khoe với bạn bè rằng Lục Hạc Trầm đã thuộc lòng thời khóa biểu của cô.

Nhưng giờ thì sao? Trước mặt bao người, hắn lại hoàn toàn không nhớ ra.

Vậy là… khi nãy hắn căn bản không đặt sự chú ý vào cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play