Phòng nghỉ tầng hai.
Không gian được ngăn cách bằng rèm che, bên cạnh cửa sổ là một chiếc sofa màu trắng sữa.
Tống Tri Miên ôm lấy một chiếc gối, mở bảng giả thiết của hệ thống ra xem.
Điểm thâm tình của Lục Hạc Trầm đối với cô vừa tăng từ 400 lên thẳng 800—gấp đôi chỉ trong nháy mắt.
Khi khám ở phòng y tế dưới lầu, y tá kiểm tra xong liền nói:
“Chỉ là dị ứng nhẹ do xoài thôi, bôi chút thuốc là được.”
Tống Tri Miên không ngạc nhiên, chỉ gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Dù sao thì cái hệ thống thiếu đạo đức kia cũng đã nói cho cô từ trước đây là thiết lập ẩn mà.
Nhưng người thực sự sốc lại là Lục Hạc Trầm.
Cậu ta trừng mắt nhìn cô, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ từ cổ họng:
“Cậu biết mình dị ứng mà vẫn uống? Cậu ngốc à?”
Nói xong liền kéo cô đến phòng nghỉ mà không cần hỏi ý kiến, còn tự mình xuống lầu lấy thuốc.
Tống Tri Miên thầm nghĩ, tám phần là cậu ta lại tự biên tự diễn ra một vở kịch trong đầu rồi.
"Mình đưa sữa chua, cô ấy biết dị ứng mà vẫn uống, chẳng lẽ thích mình đến mức không cần mạng nữa sao?"
Hắn không theo ngành biên kịch thì đúng là lãng phí nhân tài mà.
Khác với độ hảo cảm, điểm thâm tình không thể giảm xuống.
Ngay cả khi sau này hắn phát hiện tất cả chỉ là do bản thân tự tưởng tượng, điểm số cũng không thể mất đi.
Nếu Lục Hạc Trầm có thể giữ vững tốc độ "tự suy diễn" này, có khi sau này cô có thể ngồi không mà sở hữu cả chục căn hộ ở Giang Thành cũng nên.
*
Dưới lầu.
Lục Hạc Trầm lấy xong thuốc bôi ngoài da, lúc này mới chợt nhận ra mình có vẻ quá mức quan tâm đến Tống Tri Miên…
Có cần thiết không?
Hắn bực bội gãi gãi tóc. Hắn đâu phải điều hòa trung tâm, trong trường người mê muội hắn cũng không ít, chẳng lẽ ai bị bệnh cũng phải tự mình đi lấy thuốc hộ?
Cầm tuýp thuốc mỡ trong tay, Lục Hạc Trầm do dự—lên lầu thì không đúng, mà không lên cũng không xong.
Đúng lúc này, hắn trông thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua hành lang.
Bách Tưu, khoác trên người chiếc áo blouse trắng, đang đứng trước phòng khám. Quanh hắn là mấy nữ sinh ríu rít vây quanh, miệng nói cười không ngớt.
Dù biết rõ những nữ sinh này ai cũng trông khỏe mạnh, câu hỏi thì chẳng liên quan gì đến bệnh tật, nhưng Bách Tưu vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, kiên nhẫn trả lời từng người một.
“Kia… Bách bác sĩ có thể cho em xin phương thức liên lạc không ạ? Lỡ sau này em nghĩ ra triệu chứng gì thì tiện hỏi ạ.”
Bách Tưu không từ chối, gật đầu lấy điện thoại ra.
Những người phía sau thấy vậy cũng lần lượt mở miệng xin WeChat. Hắn vẫn nhẹ nhàng đồng ý, thêm từng người một.
“Trời ơi! Người vừa đẹp trai lại còn dịu dàng! Hỏi WeChat mà đồng ý ngay lập tức, đúng là thiên thần nhân gian mà!”
“Mê quá! Mắt kính + áo blouse trắng đúng kiểu nam thần bước ra từ truyện tranh luôn!”
Nghe tiếng các nữ sinh tán thưởng khi đi xa dần, khóe miệng Lục Hạc Trầm khẽ co giật.
Chờ đến khi đám đông giải tán, hắn mới sải bước vào phòng khám của Bách Tưu, tìm trên bàn một tờ giấy ghi chú và cây bút.
Bách Tưu nhìn hành động của cậu, hơi nghi hoặc, rồi thuận tay lấy chiếc bút máy màu xanh đậm trong túi ra đưa cho cậu.
“Làm gì đấy?”
Lục Hạc Trầm nhanh chóng viết xuống tên Tống Tri Miên, rồi đưa tờ giấy cho Bách Tưu.
“Anh, giúp em đưa cái này lên phòng nghỉ lầu hai, giao cho nữ sinh này.”
Bách Tưu nhìn cái tên trên giấy, nhướng mày hỏi:
“Bạn gái em à? Là cô Tống mà cô mẫu định đính hôn cho em?”
“Chỉ là bạn học bình thường… mà cũng không có chuyện đính hôn gì hết.” Lục Hạc Trầm hơi mất tự nhiên, “Anh rảnh thì đưa giúp em một chuyến.”
Bách Tưu chống cằm, chậm rãi nói:
“Thật sự chỉ là bạn học bình thường?”
Thấy vẻ mặt cậu em trai khó chịu, hắn cười nhạt, lười biếng nói tiếp:
“Anh chỉ sợ… nếu lỡ nữ sinh này nhất kiến chung tình với anh, đến lúc đó em đừng có hối hận đấy.”
Lục Hạc Trầm hừ lạnh, cười nhạo một tiếng:
“Tự luyến vừa thôi. Em chẳng có lý do gì để hối hận cả.”
Tống Tri Miên thích cậu đến mức trắng trợn như vậy, làm sao có thể đột nhiên thay lòng chứ?
Nực cười.
Lục Hạc Trầm định xoay người rời đi, dư quang thoáng nhìn thấy ống quần cùng giày của Bách Tưu loang lổ vết bùn, cùng áo blouse trắng bên ngoài tạo thành sự đối lập.
Lục Hach Trầm kinh ngạc nói: “Quần anh như thế nào lại như vậy? Bị nữ nhân mê muội vì yêu sinh hận trả thù?”
Không trách Lục Hạc Trầm giật mình, Lục gia cùng Bách gia ai không biết Bách Tưu thói ở sạch, hắn vẫn là lần đầu thấy Bạch Tưu nhếch nhác như vậy
Bách Tưu tươi cười chớp mắt đình trệ, nhưng thực mau lại khôi phục như lúc ban đầu, “Một chút ngoài ý muốn.”
Lục Hạc Trầm nhướng mày chế nhạo hắn, “Bảo vệ tốt chính mình.”
Nói xong buông thuốc xuống liền xoay người rời đi.
Hành lang phòng y tế rất dài, trên hành là những chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi. Lục Hạc Trầm mới vừa bước ra ngoài, liền thấy cách đó không xa ghế dài có hai người đang ngồi.
Nam sinh trên cổ tay bọc một tầng hậu băng vải, mà nữ sinh lại hướng hắn thăm dò.
“Cậu nói ta đợi lát nữa trực tiếp hỏi hắn về Tống Tri Miên, hắn có thể hay không sinh khí a?” Nguyễn Niệm Quân cắn môi dưới lo sợ nói.
“Sẽ không.” Cố Thuật Từ biết rõ chính mình không có gì lập trường nói những lời này, vẫn là bản năng trấn an cô.
Hắn nhìn chăm chú vào hốc mất ửng đỏ của cô, “Nếu không ta giúp ngươi hỏi hắn?”
“Không cần đâu, Tiểu Từ.” Nguyễn Niệm Quân sửng sốt, chợt nhớ tới Cố Thuật Từ vừa rồi kéo ra miệng v·ết th·ương mang theo một tia tàn nhẫn, trong lòng không biết sao có điểm khiếp sợ.
“Chuyện của ta và hắn cẫn là ta tự mình đến hỏi đi, người khác nhúng tay cũng không tốt.” Cô cười nói.
Cố Thuật Từ đem cô phản ứng thu hết đáy mắt, ánh mắt không thể ức chế mà nổi lên mỏi mệt.
Cố Thuật Từ ấn nhẹ lên băng vải quấn quanh vết thương, cơn đau giúp hắn lấy lại bình tĩnh.
Người khác... Người khác cùng cô ấy lớn lên
Hắn không ngốc. Hắn biết Nguyễn Niệm Quân chỉ nhớ đến hắn khi cần, nhưng lúc không cần thì lại vạch rõ ranh giới.
Cô gọi hắn là "Tiểu Từ", nhưng chẳng qua chỉ để hắn đóng vai một "người em trai ngoan", ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Bất kỳ sự phản kháng nào cũng sẽ khiến cô bài xích.
Hắn nuốt xuống cảm xúc nghẹn lại trong lòng, khẽ đáp: "Được."
Nhưng giây tiếp theo, cổ áo hắn đột nhiên bị ai đó túm chặt, kéo mạnh lên.
Ngay sau đó, một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào bụng, đau đến mức hắn co quắp lại như một con tôm.
Bên tai vang lên tiếng hét kinh hãi của Nguyễn Niệm Quân:
"Lục Hạc Trầm! Cậu làm gì vậy?!"
Cơn đau như lan tận ngũ tạng, còn chưa kịp hoàn hồn, cú đấm thứ hai đã nhanh chóng ập đến, nhắm thẳng vào mặt hắn.
Lần này, Cố Thuật Từ phản kháng.
Nhưng còn chưa kịp vung tay, vạt áo hắn đã bị kéo lại.
"Tiểu Từ…! Đừng đánh hắn!"
Câu nói của Nguyễn Niệm Quân như một gáo nước lạnh dội thẳng vào hắn.
Cổ họng trào lên vị tanh nồng của máu, hắn thở dốc vài hơi rồi nén lại tất cả, lựa chọn lùi bước.
Lục Hạc Trầm nhíu mày, giọng đầy châm chọc: "Tiểu Từ? Xưng hô này thân mật quá nhỉ?"
Nguyễn Niệm Quân đỏ hoe mắt, giọng ấm ức:
"Tôi còn chưa hỏi cậu tại sao lại đưa Tống Tri Miên đến bệnh viện, vậy mà cậu đã chất vấn tôi trước?"
Cả hai đều đang tức giận, mà nếu cứ tiếp tục, người khóc sẽ chỉ có Nguyễn Niệm Quân.
Cố Thuật Từ khẽ tựa vào lưng ghế, giơ tay lau đi vết máu trên khóe môi, giọng khàn khàn: "Tôi là em trai cô ấy."
Lục Hạc Trầm nheo mắt, ánh mắt dò xét. Hai người họ chẳng có nét nào giống nhau, hơn nữa, cậu chưa từng nghe Nguyễn Niệm Quân nhắc đến chuyện này.
"Em trai?"
Cố Thuật Từ nhếch môi, giọng điệu mang theo ý trêu chọc:
"Tin hay không tùy cậu. Hoặc nếu cậu muốn nghĩ tôi là bạn trai cô ấy cũng được."
Trên mặt hắn vẫn còn vết bầm, khóe môi còn rỉ máu, nhưng ánh mắt lại thẳng thắn, kiên định nhìn Lục Hạc Trầm, kèm theo một nụ cười nhạt.
Lục Hạc Trầm định nói gì đó, nhưng Nguyễn Niệm Quân đột nhiên quay người, chạy thẳng về phía khu vườn sau bệnh viện.
Hắn khựng lại, ánh mắt hiện lên chút áy náy.
Cuối cùng, hắn cúi đầu lục túi áo, lấy ra một lọ thuốc mỡ cá nhân, định đưa cho Cố Thuật Từ.
Nhưng khi ngẩng lên—ghế dài đã trống không. Đối phương đã không thấy bóng dáng.
*
Tống Tri Miên vốn đứng ở cửa sổ ngắm phong cảnh, kết quả nhín thấy bóng dáng hai người đang lôi lôi kéo kéo.
Lục Hạc Trầm đi lấy thuốc đi mất cả nửa ngày, hóa ra là cùng Nguyễn Niệm Quân chơi trò ngược luyến tình thâm.
Tính tính thời gian, tiến trình cốt truyện còn nhanh hơn dự đoán của cô. Có lẽ vì cô xuất hiện nhiều hơn so với nguyên tác, làm ảnh hưởng đến dòng sự kiện chính. Điều này khiến Nguyễn Niệm Quân và Lục Hạc Trầm khắc khẩu sớm hơn so với kịch bản ban đầu.
Theo những gì cô nhớ, trong lần tranh cãi này, Nguyễn Niệm Quân sẽ nửa thật nửa giả thẳng thắn nói ra chuyện ba cô ta bị bỏ tù. Khi biết được ba Tống chính là kẻ đứng sau tất cả, phản ứng của Lục Hạc Trầm rất thú vị:
Một mặt, hắn hiểu rằng Tống Tri Miên vô tội và không đáng bị liên lụy. Nhưng mặt khác, hắn lại ghét lây cả gia tộc họ Tống, từ đó càng có ác cảm với nguyên chủ.
Thậm chí, trong một bữa tiệc, hắn đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng mình tuyệt đối sẽ không đính hôn với cô, khiến cô trở thành trò cười cho mọi người.
Xem ra, trong một khoảng thời gian dài sắp tới, cô không thể vạt chút lông dê nào từ nam chính này rồi.
Tống Tri Miên khẽ thở dài tiếc nuối, kéo màn cửa xuống. Bên ngoài trời đã tối.
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Một giọng nam trầm ấm, lười biếng cất lên:
“Bạn học Tống, cậu có ở đó không? Thuốc của cậu tôi mang đến đây.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Tri Miên: Ngươi đã đến rồi, rau hẹ số 3.
(Ngược luyến tình thâm: Mối tình đầy đau khổ, dằn vặt và bi thương.)