Giang Mộ Hàng cảnh cáo Tô Duyệt một trận xong, mang theo một thân lạnh lẽo rời đi.

Tô Duyệt khẽ nhếch miệng, lần sau trông thấy Giang Mộ Hàng cô tuyệt đối sẽ cách xa.

Đi vào trong, Tô Duyệt muốn dặn dò phòng bếp, bắt đầu từ giữa trưa hôm nay, cô sẽ dùng cơm ở tòa nhà nhỏ bên kia, phần cơm của cô trực tiếp đưa qua đó là được rồi.

Giang Từ và nhóc con Giang Hạo Diên đều ăn ở bên kia, không có lý do gì để cô mặt dày mày dạn một mình chạy tới nhà lớn bên này ăn cơm.

Mà lại mỗi ngày đối mặt với Giang Mộ Hàng, hắn chắc chắn sẽ cho là cô chưa từ bỏ ý định với hắn.

"Hiểu Thấm, thật ghen tị với cô, mỗi ngày được rảnh rỗi như vậy." Một người giúp việc tiến đến gần người tên Hà Hiểu Thấm, nói giọng hâm mộ.

"Ghen tị với tôi ư? Tôi đổi vị trí cho cô!" Hà Hiểu Thấm cúi đầu xem móng tay mình mới làm, tùy ý trả lời.

Móng tay này là cô ta bỏ ra hơn mấy trăm tệ để làm, nếu đổi lại là trước kia, cô ta tuyệt đối không nỡ bỏ ra.

Nhưng từ khi tới nhà họ Giang làm việc, cô ta nhận được phần tiền lương cao gấp đôi so với khi ở bệnh viện, đã thế chất lượng sinh hoạt cũng tốt hơn nhiều.

"Cô đừng nói đùa nữa." Người giúp việc kia vội vàng khoát tay: "Không thể được."

"Tính nết của đại thiếu như thế nào mọi người đều biết, cũng chỉ có cô ngây ngốc ở bên đại thiếu gia thời gian dài nhất. Nếu không phải đại thiếu kết hôn, nói không chừng cô còn có thể..."

Hà Hiểu Thấm khinh thường.

Trước khi đến nhà họ Giang, cô ta cũng có tâm tư như vậy, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy Giang Từ, cô ta đã hoàn toàn vứt bỏ ý nghĩ ấy.

Cô ta cũng không muốn mỗi ngày phải đối diện với gương mặt như thế, sống hết đời với một người mù lòa.

Vẻ ngoài của cô ta rất xinh đẹp, một người mù lòa sao có thể thưởng thức được.

Lại nói, Giang Từ tính tình như vậy, ai mà chịu nổi?

"Đừng nói lung tung, Giang Từ thiếu gia của chúng tôi, cũng chỉ có người phụ nữ như thiếu phu nhân Tô Duyệt mới có thể xứng." Trong lời nói của Hà Hiểu Thấm hoàn toàn chứa ý tứ trào phúng.

Người giúp việc nghĩ đến vẻ ngoại kia của Tô Duyệt, cảm thấy so với cô ta còn khó nhìn hơn, không nhịn được cười thành tiếng: "Cô nói đúng, tôi thấy..."

Người giúp việc bỗng dưng im bặt.

Cô ta chết trân nhìn Tô Duyệt đi vào từ cửa: "Thiếu, thiếu phu nhân."

Người giúp việc lập tức cúi đầu xuống.

"Các cô đang bàn luận về tôi?" Tô Duyệt nhìn về phía hai người họ, ánh mắt sâu kín.

Hà Hiểu Thấm trấn định hơn người giúp việc bên cạnh, nói: "Vừa rồi chúng tôi đang khen thiếu phu nhân và Giang Từ thiếu gia xứng đôi."

Cô ta biết Tô Duyệt ghét nhất người khác lôi kéo cô và Giang Từ vào chung một chỗ, cô ta trả lời như vậy, rõ ràng sẽ chọc giận Tô Duyệt, nhưng cô ta lại không sợ đối phương.

Trước khi cô ta vào nhà họ Giang, nhà họ Giang ít nhất đã đuổi việc hơn hai mươi hộ lý chiếu cố Giang Từ, nếu không phải bởi vì không hiểu chuyện, thì cũng bởi các loại nguyên nhân ồn ào khác.

Cô ta phù hợp nhất với yêu cầu của Giang Từ, ở trước mặt Giang Từ, cô ta tự tin bản thân có địa vị hơn người phụ nữ Tô Duyệt được gọi là vợ này.

"Phải không?" Tô Duyệt bắt gặp vẻ đắc ý trong mắt Hà Hiểu Thấm, giọng điệu nhàn nhạt.

"Tôi cho rằng các người phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới được tiến vào nhà họ Giang, chắc chắn biết một gia quy trong đó, chính là không được ngông cuồng chỉ trích cố chủ."

"Chúng tôi..." Hà Hiểu Thấm có chút ngạc nhiên, cô ta cho là Tô Duyệt sẽ nổi giận .

"Ngậm miệng, tôi không thích nghe người khác giảo biện."

Tô Duyệt lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, giỏi nhất chính là nhìn ánh mắt và sắc mặt của người khác.

Giống như người làm trước mặt này, hai mắt tức giận, thần sắc khắc chế, cô chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Hà Hiểu Thấm hô hấp cứng lại, trong lòng thầm hận.

"Bắt đầu từ giữa trưa hôm nay, tôi sẽ dùng cơm ở căn nhà nhỏ bên kia, phần ăn của tôi trực tiếp mang tới cùng phần của Giang Từ là được."

"Thiếu phu nhân, thật xin lỗi, tôi chỉ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia, cô..." Hà Hiểu Thấm từ tận đáy lòng xem thường người phụ nữ vừa xấu xí vừa ngu xuẩn như Tô Duyệt, sao có thể bằng lòng hầu hạ cô.

"Xem ra, tôi ở nhà họ Giang thật sự không có địa vị gì, ngay cả một việc nho nhỏ như đưa cơm, cũng bị mấy người đùn đẩy."

"Cũng không biết, nếu tôi bảo quản gia thuê một người chỉ phụ trách đưa cơm cho tôi, thì có được hay không." Giọng nói của Tô Duyệt rất nhẹ nhàng.

Nghe vậy, khuôn mặt thanh tú của Hà Hiểu Thấm đỏ lên, vừa thẹn vừa nghẹn khuất: "Không cần tìm người khác, thiếu phu nhân, việc nhỏ như vậy, để tôi làm là được."

"Có được không, vậy sẽ giao cho cô. Dạo này tôi muốn giảm cân, đồ ăn phải thanh đạm một chút." Tô Duyệt phân phó xong thì rời đi, chẳng thèm quan tâm vẻ mặt bất mãn của Hà Hiểu Thấm.

Trên bãi cỏ cách căn nhà nhỏ không xa lắp đặt một chiếc ván gỗ đu dây, dường như tòa nhà này bị bỏ hoang đã lâu, màu sắc của tấm ván gỗ cũng thay đổi rồi, nhìn như có cả nấm mốc.

Lúc này, Giang Hạo Diên đang ôm Rau Thơm, đặt nó lên trên đu dây: "Rau Thơm, ngồi xuống, Hạo Hạo đẩy em."

Sức lực của cậu bé không lớn, bàn tay nhỏ nắm lấy dây thừng lung lay, ván gỗ chỉ lắc lư rất nhỏ.

"Rau Thơm chơi vui không?" Trong đôi mắt to đen nhánh của nhóc con tràn đầy ghen tị.

Giang Hạo Diên cũng muốn chơi đu dây từ lâu, nhưng cậu bé không thể tự ngồi lên, càng không có người giúp cậu bé đẩy dây.

"Tiểu thiếu gia, sao cậu chạy ra đây, đu dây này rất bẩn, cậu đừng động vào." Hà Hiểu Thấm kéo Giang Hạo Diên ra, cô ta xem hai tay nhỏ của cậu bé, quả nhiên, bên trên đã dính không ít tro bụi.

Ngón tay nhỏ của Giang Hạo Diên khẽ cuộn tròn một chút, thấy bàn tay của mình bẩn thỉu, cậu bé có chút xấu hổ.

"Tiểu thiếu gia, tôi dẫn cậu đi rửa tay, chút nữa sẽ ăn cơm." Hà Hiểu Thấm nói giọng nhẹ nhàng.

Giang Hạo Diên quay người lại, ôm lấy Rau Thơm trên đu dây, bập bẹ nói: "Rau Thơm, chúng ta đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm cơm."

Cậu bé thích ăn cơm nhất, lúc ăn cơm sẽ có thể ở bên cạnh ba ba.

Hà Hiểu Thấm đưa Giang Hạo Diên tới nhà vệ sinh. Cô ta nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó chậm rãi kéo rèm che xuống.

Rau Thơm được thả xuống mặt đất, hai bàn tay nhỏ lấy nước rửa tay, chà xát, Giang Hạo Diên tự nhón chân nhỏ lên mở vòi sen, bắt đầu rửa sạch bọt xà phòng.

Ừ, tay nhỏ trở lại trắng tinh rồi.

"Tôi đã rửa sạch." Giang Hạo Diên vung vẩy hết giọt nước đọng trên tay nhỏ, muốn ôm Rau Thơm.

"Tiểu thiếu gia, chờ một chút." Hà Hiểu Thấm ngăn cản cậu bé.

Giang Hạo Diên ngẩng khuôn mặt nho nhỏ lên, bập bẹ nói: "Sao vậy?"

Hà Hiểu Thấm nửa ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt to của cậu bé: "Tiểu thiếu gia, phu nhân Tô Duyệt phân phó cho tôi một việc. Nếu tôi không nghe mệnh lệnh của cô ấy, cô ấy sẽ sa thải tôi, vậy về sau sẽ không có người chăm sóc thiếu gia Giang Từ."

"Không được, cô không thể đi." Giang Hạo Diên biết mắt của ba ba không nhìn thấy, cần người khác chăm sóc.

Cậu bé có chút sốt ruột, giọng sữa non nớt nói: "Bây giờ cô chưa thể đi, Hạo Hạo vẫn nhỏ, tôi sẽ nhanh nhanh lớn lên, chăm sóc ba ba."

"Đương nhiên tôi không muốn đi."

Hà Hiểu Thấm vươn tay, túm cơ thể nhỏ bé của Giang Hạo Diên lại gần, cách lớp quần áo mỏng, cô ta dùng sức nhéo da thịt của cậu bé.

"Thiếu phu nhân rất chán ghét cậu, nói cậu không ngoan, bảo tôi phải trừng phạt cậu một chút. Đừng khóc, khóc là tôi phải rời khỏi đây ngay."

Cô ta buông tay ra, đổi chỗ khác tiếp tục nhéo: "Đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho người khác biết, bằng không tôi sẽ bị sa thải."

Làn da của bé con là mềm yếu nhất, cảm giác đau đớn rất rõ ràng, bình thường dù chỉ là va chạm nhẹ, bé con cũng sẽ đau muốn bật khóc.

Hiện giờ bị người vừa nhéo vừa vặn, làn da yếu ớt sao có thể chịu đựng được cơn đau này.

Đau nhức trên cơ thể truyền đến, dù nhóc con thường ngày cứng miệng, lại ra vẻ người lớn tới đâu, cậu vẫn đau tới mức bụng nhỏ hơi rụt lại.

Đôi mắt to lập tức ngập tràn nước mắt, Giang Hạo Diên mím chặt miệng nhỏ, không thể khóc, ba ba sẽ không có người chăm sóc.

Nhưng đau quá!

Hạo Hạo đau quá!

"Meo, meo, meo..." Rau Thơm ở bên cạnh lo lắng kêu lên.

...

Buổi trưa, Tô Duyệt trở về sau khi khi khám bác sĩ xong, cầm được báo cáo kiểm tra trên tay, cơ thể của cô không có vấn đề gì.

Về phần nghe thấy tiếng chuông, bác sĩ nói là cô sinh ra ảo giác, cục u trên trán cô thì chỉ cần thoa thuốc giảm sưng đúng hạn là được.

Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, rèm cửa che chắn thật sự kín kẽ, ánh sáng trong phòng so với bên ngoài, ảm đạm hơn rất nhiều. Rõ ràng ánh mặt trời bên ngoài chói lòa, trong phòng lại tràn ngập âm u lạnh lẽo, âm trầm.

Tô Duyệt quan sát xung quanh một chút, căn phòng rất lớn, nhưng cũng đặc biệt vắng vẻ, lấy màu xám tro làm chủ đạo, cứng rắn lạnh băng, lại đơn điệu, phong cách cực kỳ Giang Từ.

Trong phòng, thứ thuộc về cô ít đến thảm thương.

Nguyên chủ sống ở đây gần nửa năm, rõ ràng là nữ chủ nhân, nhưng càng giống khách nhân hơn.

Tô Duyệt ném túi xách lên ghế sô pha, cô trực tiếp đi đến bên cửa sổ sát đất, "xoẹt" một tiếng, tấm rèm to dày màu xám đậm đem che lấp kỹ càng bị mở ra.

Ánh mặt trời sáng rực từ bên ngoài chiếu vào, trong phòng lập tức tràn đầy ánh sáng tươi tắn, khí lạnh âm trầm tan ra.

Lúc này mới giống như căn phòng của người bình thường.

Đáy mắt Tô Duyệt lộ ra vẻ hài lòng, cô nhìn một chút chiếc bình hoa sứ trắng được trưng bày trong hộc tủ, sau đó đi ra ngoài.

Trở lại lần nữa, trong tay cô đã nhiều thêm một bó hoa tươi.

Tô Duyệt căm hoa tươi non mềm vào trong bình hoa, sau đó bày bình hoa trên mặt bàn, căn phòng ảm đạm lập tức có thêm vài phần sức sống.

"Thiếu gia Giang Từ không thích kiểu bài trí này."

Ở cửa, Hà Hiểu Thấm cầm hộp cơm đi đến, trông thấy Tô Duyệt mỉm cười nhẹ loay hoay với bình hoa, cô ta nhịn không được lên tiếng.

Mà ngay sau cô ta, Giang Hạo Diên đang cúi đầu đi theo, lúc này, trong ngực cậu bé không ôm Rau Thơm.

"Tôi thích là được."

Tô Duyệt không bận tâm nhiều tới Hà Hiểu Thấm, cô cũng là nữ chủ nhân của căn phòng, chẳng lẽ quyền cắm hoa còn không có sao?

Hà Hiểu Thấm nghĩ đến lúc ở trong phòng bếp, Tô Duyệt cứng rắn, cô ta không nói gì nữa, mà đi đến bàn ăn, bắt đầu bày đồ ăn lên.

"Giang Từ đâu?" Tô Duyệt hỏi.

"Thiếu gia Giang Từ ở trong phòng sách ngay bên cạnh, tôi sẽ đi gọi thiếu gia tới dùng cơm."

Từ khi cô ta đến nhà họ Giang làm việc, chưa bao giờ thấy Giang Từ rời khỏi căn nhà cũ này nửa bước, đoán chừng anh cũng tự biết mình mù, vẻ ngoài còn xấu, không muốn ra ngoài dọa người.

"Không cần cô, để tôi đi." Tô Duyệt xua tay, cô đi về phía phòng đọc sách.

So sánh với phòng ngủ, phòng sách cũng không tốt hơn bao nhiêu, thậm chí nơi này còn u ám, âm trầm hơn.

Người đàn ông ngồi sau bàn đọc sách, nhắm mắt lại, không động đậy, giống như đã bị đóng băng. Hơi thở âm u vây quanh người anh, có một loại cảm giác sắp nuốt chửng anh.

Chắc không phải bắt đầu từ buổi sáng, anh vẫn ngồi tại chỗ như hiện tại tới tận bây giờ chứ?

"Giang Từ, ăn cơm." Tô Duyệt mở miệng gọi một tiếng, giọng nói khe khẽ vang lên trong phòng tối, phá vỡ yên tĩnh xung quanh.

Mặc dù vẻ ngoại của Tô Duyệt hiện giờ không đẹp mắt, nhưng phải nói rằng giọng nói của cô hoàn toàn tương phản với hình thể, thật sự êm tai.

Trầm thấp nhẹ nhàng, giống giọng nói mềm mại của Giang Nam, có một loại sạch sẽ không thể diễn tả.

Ngay cả Tô Duyệt trước kia đóng phim từng dùng nhiều dạng phối âm, so sánh qua, cũng không thể không thừa nhận cô rất thích giọng nói hiện tại.

Ánh sáng mờ tối, người đàn ông không có phản ứng, hình như là ngủ thiếp đi.

Tô Duyệt đi tới, cô duỗi tay muốn vỗ hắn một cái, một giây sau, người đàn ông mở to hai mắt, dọa cho Tô Duyệt tay ngay giữa không trung.

Trái tim cô chậm một nhịp, chậm rãi thu tay lại: "Giang Từ, ăn cơm."

Giọng của phụ nữ từ bên tai truyền đến, Giang Từ vô thức nhíu chân mày: "Ừ."

Ra khỏi phòng sách, Giang Từ thuần thục đi đến bàn ăn, động tác của anh đâu vào đấy, ngồi xuống ghế. Nhưng mà, anh rất nhanh phát hiện, có điểm không thích hợp.

Trước đây, không khí xung quanh luôn lạnh buốt, mà lúc này, anh cảm nhận được ấm áp trong không khí, giống như là... ánh mặt trời.

Đồng thời, ngoại trừ mùi hương đồ ăn thường ngày quẩn quanh, anh còn ngửi thấy hương hoa.

Giang Từ nhíu chặt mày, vết sẹo bên mặt trái bị kéo theo, càng thêm khó coi: "Ném hoa đi."

Hà Hiểu Thấm trên mặt vui mừng, lập tức đáp: "Đây là thiếu phu nhân hái về, tôi sẽ vứt bỏ ngay."

Cô ta nhìn Tô Duyệt một chút, có chút đắc ý, lập tức vươn tay cầm lấy hoa trong bình.

"Chờ một chút."

Tô Duyệt mở miệng ngăn cản, nhưng một giây sau, đầu của cô chớp mắt đau nhức, tiếng chuông nhức tai kia lại vang lên trong đầu.

"Cảnh báo tức giận, giá trị tức giận: 30."

Tô Duyệt vô cùng ngạc nhiên.

Cái gì? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play