Hai hàng mi Tô Duyệt run rẩy, nhìn người đàn ông không lộ một chút biểu tình, đôi mắt tối đen không nhìn thấy đáy, sau lưng cô chầm chậm cảm thấy rét lạnh.
Cô biết, anh đang nói sự thật.
Anh căn bản không quan tâm cô chết hay sống.
Tô Duyệt mím chặt môi, sau khi chân thực tiếp xúc, cô mới phát hiện, nam phụ Giang Từ này so với trong sách miêu tả còn lạnh lùng hơn nhiều.
Lúc này, tiếng chuông trong đầu cô vẫn còn nguyên, kéo theo từng đợt đau nhức truyền đến như muốn xé rách, Tô Duyệt khó chịu tới mức ngũ quan nhăn nhó.
Không được, không thể chờ.
Cô nhất định phải đến bệnh viện, chờ đợi thêm nữa, cô hoài nghi ngay giây tiếp theo cô sẽ chết.
Tô Duyệt nỗ lực chống đỡ thân thể đứng dậy, cầm lấy túi xách đặt trên bàn nhỏ ở cạnh ghế sô pha, đã muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc này, một bóng dáng thấp nhỏ có chút vụng về đi đến.
Bóng dáng nhỏ bé ôm trong ngực một con mèo màu trắng tai xám tro, đi đường có chút lắc lư.
Tô Duyệt dám khẳng định, con mèo trong ngực người nọ lúc nào cũng có thể rơi ngã xuống đất.
"Hừ." Lúc thân người nho nhỏ đi ngang qua Tô Duyệt, cái mũi bé xíu khẽ nhăn, hừ lạnh cô một tiếng.
Sau đó ôm mèo đi tới bên người Giang Từ, cái đầu nhỏ ngẩng lên nhìn anh, giọng nói mềm mại bập bẹ cất lên: "Ba ba, chào buổi sáng."
Giang Từ cho miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng, lạnh nhạt nói: "Ừ."
Nhóc con nọ tên là Giang Hạo Diên, cậu bé thả mèo trong ngực xuống bên chân mình.
Sau đó, cậu bé đi đến góc tường bên kia, cố hết sức kéo một chiếc ghế tới, mông nhỏ vểnh lên, ngồi ở trên ghế.
Trên mặt bàn chỉ còn lại một bát cháo cá và một đĩa bánh mì, đôi mắt to đen bóng đảo quanh.
Giang Hạo Diên không thấy có bánh kem, cậu bé mấp máy miệng nhỏ, biết đã bị ba ba ăn hết.
Cậu bé duỗi ra hai bàn tay nhỏ xíu, cô bát cháo cá đến trước mặt mình, đầu nhỏ cúi thấp, bắt đầu yên lặng ăn bữa sáng.
"Meo, meo..." Con mèo kia khéo léo uốn thân vào chân ghế bên cạnh, lại lười biếng nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.
Một lớn mù lòa bị hủy dung, một nhỏ ra vẻ lạnh lùng, một con mèo thích ngủ.
Dạng tổ hợp này, thật sự buồn cười không diễn tả được.
Nhưng hiện tại, Tô Duyệt không có tâm tình để ý tới bọn họ, cô nhất định phải đi bệnh viện.
Chân vừa bước ra khỏi cửa phòng, Tô Duyệt chớp mắt dừng lại, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Đầu của cô...
Đã hết đau! Tiếng chuông dồn dập bên tai cũng đã biến mất.
Kỳ quái!
Vừa rồi cô còn đau đớn gần chết, hiện tại tốt rồi ư?
Cô duỗi tay sờ sờ cái trán bị đụng tổn thương, trên chỗ đau đã sưng lên một cục u.
Hôm qua Giang Mộ Hàng chỉ để bác sĩ tùy tiện thoa thuốc cho cô mà thôi, cục u còn chưa được nặn tan.
Theo lý thuyết, khi cô chạm vào vết thương sẽ phải rất đau nhức, nhưng mà lúc này, một chút cảm giác đau cũng không có.
Tô Duyệt nhẹ nhàng giãn tay giãn chân, cô phát hiện cơ thể lăn qua thang lầu cũng đã hết đau.
Đây là thế nào? Đột nhiên hồi phục ư?
Tô Duyệt sững sờ tại chỗ, cô quay đầu nhìn về phía Giang Hạo Diên đang ngồi bên cạnh Giang Từ.
Nhóc con trắng nõn như ngọc, đáng yêu giống hệt thiên sứ nhỏ.
Nhận ra cô đang nhìn mình, chân mày non nớt của nhóc con nhíu chặt, hung dữ trừng cô một chút, lại tiếp tục ăn bữa sáng.
Là bởi vì cậu bé sao? Sau khi nhóc con xuất hiện, cô hết đau ngay, chẳng lẽ cậu bé còn năng lực riêng đặc biệt gì sao?
Tô Duyệt nhớ lại một chút tình tiết trong sách, quyển sách này phần lớn đều viết về quá trình phát triển tình cảm của nữ chính và nam chính bá đạo tổng tài.
Tình tiết đề cập tới nam phụ tốt thí Giang Từ, cùng với con của anh Giang Hạo Diên, cũng không nhiều.
Cô chỉ biết, kết cục của cả Giang Từ và Giang Hạo Diên đều không tốt, trong sách không hề miêu tả nhóc con có điểm nào đặc biệt hơn người.
Tô Duyệt mấp máy môi, cô lại nghĩ tới nguyên chủ.
Kết cục của cô so sánh với hai người trước mắt này, cũng không thấy tốt hơn ở chỗ nào.
Đột nhiên, trong bụng truyền đến tiếng "ùng ục", cô đói bụng rồi.
Hôm qua giày vò một buổi tối, sáng nay cũng chưa được ăn bất kỳ thứ gì.
Nhìn nhóc con nhu thuận ăn bữa sáng bên kia một chút, Tô Duyệt ném túi xách trong tay lên ghế sô pha, nhấc chân đi về phía chiếc bàn.
Hiện tại cô đã không có việc gì, cũng không cần vội tới bệnh viện, vẫn nên nhét đầy bụng rỗng trước.
"Đây là của tôi!"
Nhìn người phụ nữ đối diện cậu bé tự nhiên tự tại ngồi xuống, còn duỗi tay lấy bánh bao, khuôn mặt nhỏ của Giang Hạo Diên nghiêm lại, không vui.
Tô Duyệt không dừng lại động tác, cô cầm lấy chiếc bánh bao kim sa, xé một miếng nhỏ, bỏ vào miệng.
Đối diện với nhóc con trợn tròn hai mắt vì tức giận, cô cười nói: "Thế nào? Bên phòng bếp đưa tới bữa sáng, dì không thể ăn sao?"
Nếu không phải để ý bên cạnh còn có một Giang Từ lạnh như bằng đang ngồi, Tô Duyệt hận không thể duỗi tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ tức giận của nhóc con.
Theo nguyên tác, sau khi Giang Từ chết, kết cục của nữ phụ cũng không tốt hơn ở chỗ nào.
Sau này, nam chính cường thế hoàn toàn nắm giữ tập đoàn Hằng Nguyên.
Đối với nữ phụ thường xuyên quấn lấy hắn, nhiều lần tính kế nữ chính, xuống tay độc ác, hắn trực tiếp khiến gia đình nữ phụ phá sản, còn ném nữ phụ vào bệnh viện tâm thần.
Nghĩ đến kết cục bi thảm như vậy, Tô Duyệt cắn cắn môi.
Cô hoàn toàn không có một chút ý tứ nào với nam chính, cũng không có hứng thú chen chân vào giữa nam nữ chính.
Ban nãy cô đã suy nghĩ, sau này nam chính còn ra tay với cô hay không, cô không biết, nhưng cô không muốn rơi vào kết cục như vậy.
Giang Từ nhất định không thể chết, có anh ở đây, cho dù anh mù lòa, nam chính vẫn sẽ cố kỵ Giang Từ, không thể động thủ với chị dâu cả là cô.
Cô nghiêng đầu xem Giang Từ, trong phòng đã có thêm chút ánh sáng, vết sẹo bên mặt trái của anh thấy được rõ ràng hơn, càng thêm khó coi hơn.
Tô Duyệt cong cong môi, cô không ngại anh vừa xấu vừa mù.
"Bữa sáng của dì ở đại sảnh bên kia, đây là bữa sáng của tôi và ba ba."
Lúc này, miệng nhỏ của Giang Hạo Diên đã mím lại thật chặt, bé tức giận.
Thấy Tô Duyệt ăn bữa sáng của cậu bé, cậu bé ấm ức nhìn Giang Từ một chút, trong đôi mắt to đen nhánh dâng lên tầng nước mỏng tội nghiệp, nhưng không lên tiếng cáo trạng.
Tô Duyệt biết quan hệ giữa nguyên chủ và Giang Từ, còn có Giang Hạo Diên đều không tốt, nghe thấy lời của nhóc con, cô cũng không nổi giận.
"Hôm nay dì muốn cùng ăn với hai người, con không chào đón phải không?" Cô vừa cắn bánh bao, vừa cười nhìn nhóc con.
Giang Hạo Diên tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Cậu bé cúi đầu xuống, hừ hừ không nói chuyên, tiếp tục ăn cháo trong bát.
Người phụ nữ xấu xa này, hôm nay như đã thay đổi, rõ ràng hôm trước còn dùng ngón tay chọc vào đầu cậu bé, bảo cậu bé cút ra xa một điểm, đừng tới gần cô, lớn tiếng mắng cậu bé là con hoang.
Bàn tay nhỏ cầm thìa siết chặt, chân mày nhỏ của Giang Hạo Diên nhăn lại, người phụ nữ xấu xa chắc chắn lại đang có chủ ý xấu xa gì đó, cậu bé sẽ không mắc lừa.
Mà ở một bên, Giang Từ từ đầu tới đuôi đều không bày tỏ thái độ, anh uống một ngụm nước chanh, sau đó cầm lên khăn ăn bên cạnh, lau sạch miệng, lập tức đứng lên.
Giống như người bình thường, anh nhấc chân đi về phía cánh cửa ở phía sau, mở cửa phòng sách.
Giang Hạo Diên trông thấy ba ba rời đi, cậu bé lập tức ngẩng đầu nhỏ lên, ngũ quan non nớt hung hăng trừng Tô Duyệt một cái, sau đó nhảy khỏi ghế.
Cậu bé ôm lấy mèo trắng trên mặt đất: "Rau Thơm, chúng ta đi."
Không thể ở chung một chỗ với người phụ nữ xấu xa, không thể để cô lại có cơ hội đánh cậu bé.
Nói xong, cậu bé ôm mèo trắng nhỏ chân ngắn gọi là Rau Thơm lắc lư lảo đảo, chạy chậm rời đi.
Tô Duyệt cắn một miếng bánh bao, xem ra cô thật sự rất khiến cho người ta chán ghét đấy.
Đầu hạ ánh nắng ôn hòa ấm áp, ngẫu nhiên thổi qua một làn gió mát, làm cho lòng người dễ chịu.
Cả người đứng ở trước gương, Tô Duyệt hoàn toàn không vui chút nào.
Từ trong sách, Tô Duyệt biết, nữ phụ cũng không xinh đẹp.
Sự tồn tại của cô chính là để làm nổi bật vẻ đẹp thiện lương chói lòa của nữ chính, một nữ pháo hôi hoàn toàn ngu xuẩn.
Nhưng giờ phút này nhìn mình ở trong gương, cô vẫn bị đả kích như thường.
Vóc người không quá chênh lệch so với cô của trước kia, thoạt nhìn thấy được là chiều cao tiêu chuẩn một mét sáu tám.
Nhưng bây giờ, dáng dấp của thân thể này rất đẫy đà, không phải kiểu đầy đặn gợi cảm của cô, thuần túy là mập.
Lại thêm làn da tối sạm, tương đối đen, nhìn tổng thể cả người chính là da ngăm khỏe mạnh.
Ngũ quan thì thật sự không nhìn ra được gì, dù sao hiện tại đúng là mập mạp, gương mặt tròn trịa, tóm lại hoàn toàn không dính dáng tới hai từ "đẹp mắt ".
Tô Duyệt nhíu mày không vui, bản thân trong gương thật xấu.
Muốn khóc.
Trước khi cô xuyên tới đây, vẻ bề ngoài của cô ở trong giới giải trí chính là xuất sắc bậc nhất.
Trong vòng tròn xinh đẹp, cô xác thực được gọi là "bình hoa", người theo đuổi cô càng là nhiều vô số.
Chỉ bằng gương mặt của cô, đã có thể giành được nhân vật nữ chính của phim, lại thêm kỹ năng diễn xuất vượt trội.
Nếu như không phải thời gian xuất đạo quá ngắn, tuổi còn quá trẻ, cô đã sớm trở thành một ngôi sao có chỗ đứng.
Chỉ là, sau này vì một lần ngoài ý muốn, studio bị cháy, cô bị bỏng, khuôn mặt gần như bị thiêu hủy, ngay cả cơ thể cũng bị bỏng diện tích lớn.
Ngay trước khi cô xuyên qua, cô vẫn đang ở trong bệnh viện để trị liệu, trợ lý lo lắng cô phiền muộn, mới mang tới bản thảo ngọt sủng văn này để cô giết thời gian.
Không nghĩ tới, bản thân tỉnh lại sau giấc ngủ, đã xuyên vào.
Khi ấy, mức độ bỏng của cô so với Giang Từ còn nghiêm trọng hơn, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không cảm thấy sợ hãi dung mạo của Giang Từ.
Hiện giờ ngẫm nghĩ một chút, xuyên qua cũng có chỗ tốt, ít nhất thân thể của cô rất khỏe mạnh.
Làn da mặc dù đen, nhưng hoàn chỉnh không thiếu sót, không hề bị thương tổn.
Chỉ cần được bảo dưỡng cẩn thẩn, sau lại giảm cân, hẳn sẽ trở nên khó lòng mà không ngoái nhìn.
Nghĩ như vậy, Tô Duyệt chợt thư thái cười một tiếng.
Ánh nắng tản mát trong sân vườn, có ánh nắng bao trùm lên, những bông hoa yêu kiều càng thêm diễm lệ ướt át.
Tối hôm qua Tô Duyệt không nhìn rõ tình huống xung quanh, hiện tại đi ra hiên nhỏ, cô mới phát hiện tòa nhà này cách phía bên kia rất xa, nơi này hẳn là khu vực khuất nhất trong biệt thự.
Theo những gì cô nhớ, Giang lão gia vì để cho Giang Từ trị liệu thật tốt, cho nên để anh chuyển vào tòa nhà ở vườn sau này để tĩnh dưỡng.
Giang Từ không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng nguyên chủ lại cảm thấy anh đang bị đuổi khỏi gia tộc. So sánh với nam chính cường thế Giang Mộ Hàng mà nguyên chủ không thể gả cho, cô bị đả kích rất lớn.
Cô không phục, dựa vào cái gì Khương Tuyền có thể gả cho Giang Mộ Hàng, cô lại phải gả cho một người mù bị hủy dung, còn bị đuổi tới sống trong một tòa nhà rách nát.
Nguyên chủ vừa hận vừa tức, đối với nam chính cũng không hết hi vọng, thời thời khắc khắc nghĩ đến giành lại nam chính.
Mỗi sáng sớm, cô sẽ chạy đến tòa nhà bên kia để dùng cơm, chính là để gặp nam chính một lần, thuận tiện tìm cơ hội tiếp cận hắn.
Còn thỉnh thoảng trêu chọc nữ chính, chế giễu nữ chính là nhà nghèo nàn xuống dốc.
Thong thả xuyên qua lối đi nhỏ với hai bên trồng đầy hoa tươi, tiến về phía trước, Tô Duyệt đi mấy phút, đã đi đến sân nhà chính.
Giữa sân vườn được thiết kế một đài phun nước lớn, dưới ánh mặt trời, suối nước phun trào tản ra rạng rỡ lấp lánh.
Tô Duyệt bị ánh sáng làm chói mắt, hai mắt hơi nheo lại.
Bất chợt, Giang Mộ Hàng từ trong nhà đi ra, trông thấy cô đứng trên hành lang, hai mắt hắn thoáng cái đã lộ ra vẻ chán ghét.
Lúc đi ngang qua người Tô Duyệt, hắn dừng chân lại, lạnh lùng mở miệng: "Tô Duyệt, tôi khuyên chị nên an phận thủ thường, đừng có thêm bất kỳ vọng tưởng nào với tôi. Dù mỗi ngày chị cố ý như tình cờ gặp tôi, tôi cũng sẽ không thấy vừa mắt chị."
Đồ ngu xuẩn này, thật là khiến hắn buồn nôn đến cực điểm.
Hôm qua mới vừa tính kế hắn, hôm nay vẫn còn mặt mũi đến gặp hắn.
Tô Duyệt: "..."
Đúng rồi, cô vừa nhớ ra nguyên chủ vì để gặp được Giang Mộ Hàng, thường xuyên chờ ở bên cạnh đài phun nước, bởi vì nếu muốn ra ngoài sẽ phải đi qua chỗ này.
Bây giờ bị Giang Mộ Hàng lạnh mặt châm chọc, Tô Duyệt khẽ nhíu mày: "Anh nghĩ nhiều rồi."
Vẻ ngoại của Giang Mộ Hàng quả thực rất xuất sắc, dáng người cao lớn, còn mang theo khí chất xuất chúng của thiếu gia hào môn, cũng khó trách nguyên chủ thích hắn như vậy.
Nhưng Tô Duyệt là người lăn lộn trong ngành giải trí, mỗi ngày tiếp xúc với nhiều nam minh tinh soái khí như vậy.
Đối với người ưu tú đang đứng trước mặt, cô căn bản không có quá nhiều dao động, khóe môi cô khẽ gợi lên một độ cong trào phúng.
Giang Mộ Hàng lạnh nhạt đảo mắt qua Tô Duyệt một chút, nếu như không phải cố kỵ cô là vợ của Giang Từ, hắn sớm đã đuổi kẻ ngu xuẩn này đi.