Giọng nói trong đầu biến mất, chỉ còn lại tiếng chuông cảnh báo chói tai, đầu của cô đau đớn từng đợt.
Giá trị tức giận gì cơ?
Tô Duyệt cực kỳ khó hiểu ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi trên gương mặt phảng phất nét đắc ý của Hà Hiểu Thấm, đảo qua Giang Hạo Diên cúi thấp đầu, cuối cùng, dừng lại trên người Giang Từ.
Là bởi vì Giang Từ sao?
Cơn đau đầu của cô cùng với giọng nói trong đầu, là bởi vì Giang Từ tức giận mà xuất hiện ư? Có phải ý tứ này không?
Đây là dạng tình tiết gì, vì sao trong nguyên tác chẳng thấy đề cập ở chỗ nào!
Mức độ đau đầu lần này cô miễn cưỡng vẫn có thể tiếp nhận, chỉ là tiếng chuông quá làm phiền người ta.
Tô Duyệt giả vờ như trấn định, cô tiếp tục nói: "Tại sao phải vứt bỏ hoa?"
Giang Từ hơi nghiêng đầu về phía Tô Duyệt, lạnh lùng chế giễu: "Tô Duyệt, cô lại đang chơi trò hề gì? Chẳng lẽ cô cho rằng chơi chết tôi, sẽ có thể ở bên Giang Mộ Hàng?"
Anh không đem cô chơi chết đã coi như không tệ, người phụ nữ này, thật sự không còn kiên nhẫn sống tiếp rồi!
"Cái gì gọi là chơi chết anh?"
Tô Duyệt hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của anh: "Tôi chỉ cắm hoa mà thôi, trong phòng âm u lạnh lẽo, tôi tìm chút hoa màu sắc tươi sáng để tô điểm thì thế nào? Còn làm người chết sao?"
Bởi vì ngồi ở khoảng cách tương đối gần, lúc Tô Duyệt đối diện với hai mắt của Giang Từ, cô có chút ngạc nhiên.
Đôi mắt của người đàn ông đen nhánh tựa như ngọc lưu ly bị mất đi ánh sáng, tối tăm mờ mịt, nhưng đường nét vẫn đẹp như cũ.
Là một đôi mắt đào hoa mà cô thích.
Cô có thể tưởng tượng ra, thời điểm khi đôi mắt này chưa bị mù, đẹp mắt biết bao nhiêu.
"Tôi dị ứng với phấn hoa." Môi mỏng của Giang Từ hơi mấp máy, giọng nói lạnh như băng.
Anh căn bản không thể tiếp xúc với hoa, lúc nghiêm trọng còn có thể mất mạng, đây cũng không phải bí mật, chỉ cần thoáng nghe ngóng là sẽ biết, Tô Duyệt vậy mà còn giả ngu.
Tô Duyệt sững sờ: "Tôi không biết."
Cô thật sự không biết Giang Từ dị ứng với phấn hoa, trong sách không thấy đề cập tới điểm này.
Hơn nữa, bên ngoài căn nhà nhỏ trồng rất nhiều hoa tươi, sao cô có thể nghĩ tới, hóa ra anh không thể động vào hoa?
Cho nên, anh hiểu lầm cô muốn mưu hại anh, tức giận rồi?
"Thật xin lỗi, tôi không biết anh dị ứng phấn hoa, tôi gả tới đây hơn nửa năm, không hề có người nói với tôi về chuyện này."
Giọng điệu của Tô Duyệt rất chân thành: "Tôi cắm hoa, chỉ là muốn trang trí căn phòng một chút mà thôi."
Cô mấp máy môi, nghiêm túc nhìn người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, cùng vết sẹo dữ tợn ở đối diện: "Giang Từ, tôi chưa từng nghĩ tới việc mưu sát chồng."
Cho dù là nguyên chủ, mặc dù chán ghét Giang Từ, cũng sẽ không nghĩ tới việc hãm hại Giang Từ.
"Cô cho rằng tôi sẽ tin cô?" Giang Từ quay đầu trở về, không nói gì nữa.
Tô Duyệt trợn tròn mắt, muốn giải thích tiếp, nhưng mà, đầu của cô thoáng cái đã hết đau, tiếng chuông cũng biến mất rồi.
"Giá trị tức giận: 0."
Cô khó hiểu nhìn Giang Từ, anh không tức giận nữa sao?
Dễ dỗ dành như vậy ư?
Thế nhưng, đầu cô đau nhức, còn có tiếng chuông vang lên thật đúng là bởi vì anh.
Tô Duyệt nhíu chân mày, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Giang Từ tức giận, cô bị phạt, có phải là ý tứ này không? Sau này cô nên dỗ dành Giang Từ như tổ tông đúng không?
Tô Duyệt đè ép các loại nghi vấn trong lòng xuống, cô nghiêng đầu nhìn về phía Hà Hiểu Thấm: "Vứt bỏ hoa ra ngoài."
Hà Hiểu Thấm ngạc nhiên, người phụ nữ Tô Duyệt này không làm loạn tiếp ư?
"Thất thần gì vậy?"
Tô Duyệt nói giọng êm tai, nhưng ngữ điệu không hề tốt: "Bản thân cô là hộ lý của Giang Từ, chắc chắn biết anh ấy dị ứng phấn hoa, vừa rồi vì sao không nói cho tôi biết?"
Tô Duyệt liếc nhìn Giang Từ một chút, trong lời nói đã cho thấy cô thật sự là không biết.
Hà Hiểu Thấm không ngờ Tô Duyệt sẽ không biết xấu hổ như vậy, muốn trốn tránh trách nhiệm, cô ta buồn bực đáp: "Tôi cho rằng thiếu phu nhân là vợ của Giang Từ thiếu gia, sẽ biết."
"Trước kia là tôi không để ý, về sau có gì cần chú ý, cô là hộ lý, phải kịp thời nhắc nhở tôi."
Tô Duyệt thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, làm người khác quả thực không phản bác được gì, Hà Hiểu Thấm chỉ có thể tức nghẹn đồng ý.
Trước đó Tô Duyệt đã dặn dò cô muốn giảm cân, lúc này đồ ăn bày ra ở trước mặt đều được làm theo yêu cầu, hoàn toàn không có chút dầu mỡ nào.
Cô nhìn về phía trước mặt Giang Từ và nhóc con, tôm chiên dầu, cá hấp hoa quế, sườn kho các loại, nhìn lại chút thịt trước mặt mình, cô mím chặt môi.
Giảm cân!
Trước kia trong ngành giải trí, vì để duy trì dáng người, phương diện ăn uống điều độ được cô thực hiện rất tốt, hiện tại vẫn có thể giống hệt.
Tô Duyệt nhìn một chút thịt cá trên bàn, cô gắp một miếng lớn ở vị trí mềm nhất đặt vào trong bát sứ trắng nhỏ, loại cá này tươi non nhiều thịt.
Cô lọc ra mấy chiếc xương cá nhọn trong thịt cá, sau đó trực tiếp đặt nửa bát thịt cá nhỏ ở trước mặt Giang Từ: "Giang Từ, hôm nay thịt cá rất tươi, tôi lọc xương cho anh rồi, anh yên tâm ăn đi."
Vốn dĩ Tô Duyệt chỉ định chung sống hòa thuận với Giang Từ, hiện tại biết bản thân không thể trêu chọc đối phương nổi giận, cô lại muốn tạo mối quan hệ tốt hơn.
Nếu không, anh tức giận, người bị phạt khó chịu chính là cô.
Giang Từ hoàn toàn không động đậy: "Tôi không ăn cá."
Nhớ tới hồi trước, lúc người phụ nữ này gọi điện thoại, lời lẽ như gai nhọn mắng chửi anh mắt mù, nói phải nhìn mặt của anh căn bản ăn không ngon.
Hiện tại, cô vậy mà chịu đựng ghê tởm, còn gắp thức ăn cho anh ư? Cô lại có âm mưu gì?
"Anh không ăn cá?" Tô Duyệt muốn hỏi, nếu anh không ăn cá, vì sao phòng bếp còn đưa cá tới.
Nhưng chỉ một giây sau cô chợt nhớ ra, anh dị ứng phấn hoa, nhưng bên ngoài căn nhà nhỏ trồng đầy hoa tươi, đây không phải để anh tĩnh dưỡng, mà là biến tướng giam lỏng anh ư?
Xem ra, Giang gia có rất nhiều sự tình mà cô không biết.
Giang Từ không phản ứng lại cô, Tô Duyệt cũng không thấy ngại ngùng, cô chuyển bát thịt cá tới trước mặt Giang Hạo Diên: "Vậy tôi cho Tiểu Hạo Hạo ăn."
Giang Hạo Diên vốn đang yên tĩnh ăn cơm, nghe vậy thì đầu nhỏ ngẩng lên, miệng mấp máy, bập bẹ nói: "Tôi cũng không ăn cá."
"Không được, thịt cá có nhiều giá trị dinh dưỡng, thích hợp cho bảo bảo ăn nhất, Tiểu Hạo Hạo ăn mới có thể nhanh cao lớn." Tô Duyệt nhỏ nhẹ nói với cậu bé.
Hiện tại, Giang Hạo Diên vừa chán ghét Tô Duyệt, vừa sợ hãi, lúc này nhìn thấy Hà Hiểu Thấm dọn xong hoa trở về, cơ thể mập mạp của cậu bé run nhè nhẹ, bụng nhỏ của cậu bé giống như lại đau nhức.
Khuôn mặt nhỏ căng thẳng, trong đôi mắt to tròn của Giang Hạo Diên tràn đầy ấm ức, cậu bé vụng về dùng chiếc thìa trắng múc thịt cá, cho vào miệng.
Tô Duyệt đương nhiên nhìn ra nhóc con rất kháng cự cô.
Bởi vì khi nguyên chủ vừa mới gả cho Giang Từ, Giang Hạo Diên đối với chuyện mình có mẹ, vừa vui vẻ vừa lo lắng. Những bạn nhỏ khác đều có mẹ, cậu bé cũng muốn có mẹ.
Nhưng cậu bé lại nghe người giúp việc nói, mẹ kế đều là mụ phù thủy ác độc, thích nhất là đánh mắng trẻ con, vui vẻ của cậu bé biến thành lo lắng.
Quả nhiên, nguyên chủ đối với đứa con trai này của Giang Từ, căn bản không để vào trong mắt.
Thời điểm Giang Hạo Diên đến gần nguyên chủ, cô không chỉ xua đuổi cậu bé, còn chán ghét cậu bé, mắng cậu bé là con hoang.
Trải qua mấy lần, nhóc con Giang Hạo Diên đã biết mẹ mới không thích mình.
Không sao, cậu bé cũng không thích cô.
Cậu bé không chơi với cô là được.
Tô Duyệt vừa ăn rau xanh hoàn toàn không có mùi vị gì, vừa nghĩ ngợi xem làm thế nào để cải thiện mối quan hệ giữa cô và nhóc con.
Cô rất thích bé con, nhất là tiểu thiên sứ đáng yêu như thế này, hận không thể nâng niu cậu bé trong lòng bàn tay.
"Ăn ngon không?" Tô Duyệt nhìn nhóc con mặt không đổi sắc khi ăn thịt cá, biểu tình xụ xuống cực kỳ giống Giang Từ.
"Ăn không ngon."
Giang Hạo Diên là một đứa trẻ thành thật, nói xong, cậu bé mới giống như sợ, tay che lại miệng nhỏ, mắt to len lén liếc nhìn Hà Hiểu Thấm đứng ở một bên.
"Trẻ con không thể kén ăn." Tô Duyệt cười cười: "Có cơ hội dì làm cho con cá chiên hạt thông, khả năng nấu nướng của dì rất tốt."
Cô rất thích xuống bếp, có thể là có thiên phú, món ăn tùy tiện làm ra hương vị vẫn rất ngon, chỉ là trước kia lịch trình của cô dày đặc, cơ hội xuống bếp không nhiều.
Giang Hạo Diên nhét đầy thịt cá vào miệng, hai má phình lên, mắt to đen nhánh của cậu bé trừng lên tròn xoe, khó hiểu nhìn Tô Duyệt.
Người phụ nữ xấu xa, lần đầu tiên nói chuyện với cậu bé dịu dàng như vậy.
"Tiểu thiếu gia, tay của cậu dính dầu rồi."
Lúc này, Hà Hiểu Thấm chợt mở miệng, thấp giọng nhắc nhở Giang Hạo Diên: "Tôi dẫn cậu đi rửa tay nào."
Cơ thể mũm mĩm của Giang Hạo Diên khẽ run lên, mắt to chớp chớp, lập tức trở nên ươn ướt, cậu bé tủi thân nhìn về phía Giang Từ.
"Đi thôi, tiểu thiếu gia, đợi chút nữa tôi lột vỏ tôm cho cậu." Hà Hiểu Thấm đi tới, chuẩn bị dắt tay cậu bé.
Tô Duyệt nhìn đôi tay nhỏ của nhóc con, vừa rồi cậu bé cầm lấy một con tôm lớn muốn lột vỏ, xác thực dính không ít dầu, bóng mỡ.
Cô cười nói: "Tiểu Hạo Hạo đi rửa tay đi, con muốn ăn tôm sao? Dì sẽ lột cho con."
Giang Hạo Diên cúi thấp đầu, miệng nhỏ mím thật chặt, dần mất đi huyết sắc, cậu bé bị Hà Hiểu Thấm đưa đến phòng rửa tay.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Duyệt và Giang Từ, xung quanh chìm vào trầm tĩnh.
Tô Duyệt kẹp một con tôm lớn đỏ rực, ngón tay bởi vì có thịt, lộ ra ngắn ngủn mập mạp, cũng không dễ nhìn, nhưng vẫn linh hoạt.
Thịt tôm trắng nõn mềm mại theo động tác của cô dần xuất hiện, lập tức thoát khỏi vỏ, hiện ra màu sắc bóng loáng mê người.
Tô Duyệt cầm lấy con tôm thứ hai, tiếp tục lột vỏ, tầm mắt chợt rơi trên người Giang Từ.
Hôm nay anh vẫn mặc quần áo màu đen, cả người toát ra cứng rắn rét lạnh. Bởi vì ngồi bên tay phải của anh, Tô Duyệt có thể nhìn rất rõ ràng nửa sườn mặt phải hoàn chỉnh không hao tổn của anh.
Người đàn ông có sống mũi thẳng tắp, đường cong kéo xuống cằm sắc bén rõ ràng, hoàn mỹ gợi cảm, cô biết, gương mặt này trước khi bị hủy dung, nhất định rất xuất sắc.
Dù là cô từng gặp qua nhiều nam minh tinh như vậy, cũng không thể không thừa nhận, không có giá trị nhan sắc nào theo kịp đường nét của anh.
Lực chú ý của đám người đều tập trung vào vết sẹo của Giang Từ, vô thức sẽ không để ý đến, vẻ ngoài vốn có của anh lóa mắt tới mức nào.
"Tiếp tục nhìn tôi, vậy cút ra ngoài." Ngữ khí của Giang Từ rất lạnh.
Anh mù, nhưng năng lực nhận biết vẫn còn, ánh mắt đối phương sáng rực nhìn xem anh, anh có thể cảm nhận được.
Tô Duyệt không tức giận, ngược lại cảm thấy buồn cười, người đàn ông này vừa xấu vừa mù, tính tình cũng không tốt, trách không được những người khác né anh thật xa.
"Anh sao mà nhỏ mọn như vậy, nhìn anh cũng không được ư?" Tô Duyệt đặt tôm đã lột sạch vỏ vào trong bát, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Vẻ ngoài của anh đẹp như vậy, lại là chồng tôi, tôi thích nhìn anh."
Tô Duyệt lăn lộn trong giới giải trí, không phải chỉ dựa vào khuôn mặt và kỹ thuật diễn xuất của cô, cái miệng của cô cũng được phát huy rất nhiều.
Chỉ cần cô muốn, cô có thể dỗ người tới mức nội tâm nở đầy hoa.
Cô cũng không lừa gạt Giang Từ, cô xác thực thích nhan sắc của Giang Từ.
Về phần vết sẹo của anh, trong mắt người khác có thể dữ tợn lại buồn nôn, khủng bố lại kiêng kị, nhưng trong mắt cô thì không đáng kể chút nào. Trước kia cô bị bỏng nghiêm trọng hơn Giang Từ nhiều, lúc chảy mủ càng thêm buồn nôn.
"Ngậm miệng." Giang Từ không thay đổi sắc mặt, đối với lời từ miệng Tô Duyệt, một chữ anh cũng không tin.
Một người phụ nữ bị anh dọa đến mỗi đêm chỉ dám ngủ trên sô pha, còn nói những lời ghét bỏ mặt của anh buồn nôn, hiện giờ cô nói lời này không cảm thấy buồn cười ư?
Tô Duyệt dẩu môi, người đàn ông này thật sự không hiểu tình thú là gì.
Trông thấy chân ngắn bước nhỏ vào cửa, bóng dáng nhỏ bé cúi đầu đi tới, Tô Duyệt vẫy tay gọi: "Tiểu Hạo Hạo tranh thủ thời gian, tôm đã lột xong vỏ cho con rồi."
Khuôn mặt nhỏ phúng phính của Giang Hạo Diên không còn chút huyết sắc, cậu bé ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to là sợ hãi không che giấu được.