Máy giặt loại cũ khi hoạt động phát tiếng ồn khá lớn. Ngón tay của Trình Mục Vân từ xương đòn của Ôn Hàn trượt xuống dưới, dừng lại ở vị trí trái tim cô, cách một làn da và chiếc xương sườn, có thể chạm đến trái tim mỏng mang đang phập phồng, “Chúng ta sẽ rất vui vẻ.”

Nếu có một người đàn ông cả cuộc đời bạn sẽ không gặp lại nhưng lại khiến cho bạn trầm luân. Ở nơi này, nơi cao nhất thế giới, đồng thời cũng là đất nước đức Thích Ca Mâu Ni ra đời, anh ta mời bạn thân mật vui vẻ giống như đôi tình nhân vành tai tóc mai chạm nhau, trong kỳ hạn là mười ngày thì bạn có bằng lòng không?

Có được vài trăm tiếng đồng hồ vui vẻ và mãi mãi không có được nhau trong suốt cuộc đời, bạn sẽ lựa chọn thế nào?

Trình Mục Vân hiển nhiên là chưa cho cô thời gian để lựa chọn …

Năm giờ hai mươi phút sáng. Trình Mục Vân khóa trái cửa phòng giặt đồ.

Anh nhanh chóng kéo cô vào lòng, thò tay vào cổ áo cô, cúc áo sơ mi vừa mới cài lại bị một lực mạnh kéo căng, sau đó những chiếc cúc nhựa bị đứt rơi lách cách xuống sàn nhà. Ôn Hàn muốn kháng cự nhưng đã bị anh bế lên, đặt cô trên đống hòm gỗ cũ kỹ ở góc phòng.

Trên hòm gỗ phủ một tấm thảm theo phong cách Ấn Độ.

Những chuyện xảy ra sau đó ngoài tầm khống chế của Ôn Hàn.

Buổi sáng sớm, khi cậu bé gác cửa của khách sạn cầm quần áo của bà chủ lên tầng trên cùng, cậu bé nhìn thấy khách trọ nữ ở tầng ba ôm quần áo đã sấy khô, gương mặt cô đỏ bừng một cách lạ thường,từ phòng giặt đồ đi ra ngoài. Lúc cậu bé lách người nhường lối, vị khách trọ nam thường xuyên sống ở đây cũng từ phòng giặt đồ đi ra ngoài.

Cậu bé cúi thấp đầu, lặng lẽ đi lên phòng giặt đồ.

Khóe mắt của nó vẫn bắt gặp cảnh tượng vị khách trọ nam đó kéo tay khách trọ nữ, cúi đầu nói gì đó, vị khách trọ nữ kia có vẻ căng thẳng, muốn né tránh, nhưng bị người đàn ông đó nắm chặt cổ tay. Dưới ánh mắt uy hiếp của người đàn ông kia, cô gái lùi về sau hai bước, bất đắc dĩ gật đầu, rồi sau đó chạy nhanh xuống tầng ba.

Khách trọ nam nọ chống tay vào bờ tường, dõi theo bóng lưng người phụ nữ đang chạy xuống tầng ba. Đến khi tiếng bước chân biến mất hoàn toàn, anh mới như có như không đưa mắt về cậu bé gác cổng đang đứng ở của phòng giặt đồ lén lút theo dõi.

Cậu bé rụt cổ, cúi đầu đi vào phòng giặt đồ.

Ôn Hàn mặc áo vừa được sấy khô đi về phòng mình, trong lòng ôm một gói quần áo đã giặt sạch sẽ, lẫn trong đó có một cái áo bẩn, đó là áo sơ mi đã bị người đàn ông đó giật đứt hết cúc. Trước khi rời khỏi phòng giặt đồ, cô cố gắng tìm kiếm mấy chiếc cúc bị đứt dưới sàn nhà nhưng chỉ tìm thấy ba chiếc, còn hai chiếc không biết rơi vào chỗ nào.

Ôn Hàn bỏ chiếc áo xuống dưới cùng va li hành lý,nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cô ngồi xuống sàn nhà bên cạnh giường, hai tay ôm chân, lưng tựa vào giường.

Vào lúc nào cô lại nghĩ đến Agassi, 10 tuổi năm đó khi cô ấy cùng một bạn nam hẹn hò trở về, hai má ửng đỏ, vui vẻ hào hứng kể cho cô nghe cảm giác kỳ diệu khi hôn môi, “Anh ấy muốn sờ ngực của tớ, nhưng ngay cả quần áo cũng không dám cởi.” Agassi lúc ấy cười rất hạnh phúc, vui vẻ.

Ôn Hàn dán mặt lên trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh trên phòng giặt đồ lúc nãy.

Hẹn hò, làm sao cô lại nghĩ đến từ này cơ chứ.

“Quan hệ của chúng ta do em quyết định, suy nghĩ kỹ rồi thì nói cho tôi biết.”

Đây là câu nói trước khi rời đi của người đàn ông đó…

Người đàn ông đó…

Ôn Hàn chợt phát hiện, cô còn không biết cả tên họ của anh ta. Cô chỉ nghe bà chủ nhà nghỉ tối qua gọi anh ta là Yun.

Có vẻ là phiên âm tiếng Trung.

Tới giờ ăn trưa, Ôn Hàn và Agassi cùng xuống tầng dưới.

Tuy cô muộn mười mấy phút, Vương Văn Hạo vẫn nở nụ cười như cũ. Anh ta và Rum đang đợi ở tầng một. Nhìn thấy Ôn Hàn, anh ta đứng dậy: “Chúng ta ra ngoài một chút, đi tham quan các ngôi chùa ở gần đây. Nghe mọi người nói hôm nay ở đó có lễ hội.”

Bà chủ khách sạn thong thả thu dọn dụng cụ hút thuốc đêm qua, “Ở Nepal, một phần ba thời gian của năm là lễ tế, mọi người ở lại đây thì sẽ thường xuyên bắt gặp thôi.” Lúc nói chuyện khóe miệng bà chủ hiện núm đồng tiền nho nhỏ, tạo ra một vẻ phong tình đặc biệt.

Rum hơi nóng người, “Đáng tiếc lần này chúng tôi chỉ ở đây có mười ngày. Đợi đến năm sau, qua mùa mưa chúng tôi sẽ lại đến Nepal. Đến lúc đó bà chủ có đồng ý làm hướng dẫn viên không?” Tiếng Anh của Rum vốn không trôi chảy, bây giờ nói vài câu tán tỉnh cũng có chút lắp bắp.

Ôn Hàn không nhịn được cười.

“Hả? Chỉ ở mười ngày thôi sao?” Bà chủ vén tóc, “Sao lại gấp như vậy? Đường đi tới nơi này hơi vất vả, sao không ở lại chơi thêm ít ngày? Tôi nhớ thông tin đặt phòng của các vị là hai mươi ngày?”

Ôn Hàn nghĩ đến chính mình là người đặt phòng, nhưng quên không sửa lại thông tin. Cô nở nụ cười hối lỗi, lên tiếng giải thích, “Bởi một người bạn trong nhóm chúng tôi có việc đột xuất nên phải rút ngắn thời gian.”

Tuy rằng cô cũng không biết vì sao Vương Văn Hạo đột nhiên thay đổi ý định, rút ngắn thời gian từ hai mươi ngày xuống còn mười ngày.

Bà chủ cười cười, phất tay nói không sao, mùa này ở Nepal cũng ít khách du lịch, ít đi vài vị khách cũng không ảnh hưởng nhiều tới chị ta.

Trước khi đến đây, Ôn Hàn đã tìm hiểu qua. Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ hội Teej.

Cả nhóm đi vào một ngôi chùa, nhìn khắp nơi đều là người phụ nữ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ giáo tụ tập cùng nhau, tiếng cười nói vui vẻ, vừa nhảy múa vừa hát ca, thậm chí cũng không để ý đến việc trời vẫn đang còn mưa. Agassi rất hưng phấn, không ngừng kéo tay Ôn Hàn, bảo cô giới thiệu thông tin về lễ hội này cho mình.

“Đây là lễ lội nhịn ăn vì cầu phúc cho đàn ông. Sau ngày lễ hội hôm nay, từ ngày mai phụ nữ Ấn Độ giáo sẽ nhịn ăn trong hai mươi tư tiếng đồng hồ, để cầu phúc cho nguời đàn ông và người thân của họ. Ngày cuối cùng là ngày tắm rửa, họ sẽ tắm rửa sạch sẽ thân thể của mình.”

“Vậy những người phụ nữ chưa lập gia đình thì sao?”

“Họ cũng sẽ cầu nguyện cho mình tìm được người đàn ông tốt, có gia đình hạnh phúc.” Ôn Hàn nhẹ giọng nói.

Xung quanh đều là những người phụ nữ mặc Sari màu đỏ, trên trán có chấm đỏ tươi, do nhà sư của ngôi chùa chấm lên khi họ vào cổng chùa. Bọn họ dạo chơi một lúc mới phát hiện không thấy hai người đàn ông đi cùng đâu, Agassi mở miệng oán trách, ở đây tham quan xong rồi đi sang khu vực khác cũng không gọi bọn họ. Từ buổi sáng đến giờ tâm trí Ôn Hàn đều rất lơ mơ, vào chùa cũng chẳng nhìn người và phong cảnh ở đây như thế nào, đánh cùng Agassi rời khỏi đó.

Trên đường trở về khách sạn, bất ngờ Ôn Hàn nhìn thấy Vương Văn Hạo và Trình Mục Vân đang ngồi ở ngoài cửa một quán cơm Tây nhỏ ven đường, bên cạnh còn có một người đàn ông cười nhìn họ. Ôn Hàn dừng bước, trong khi Agassi tỏ ra hết sức nhiệt tình, kéo cánh tay của cô đi tới đó, ngồi xuống cạnh bọn họ

“Ôi trời, chỗ này cũng bị nước mưa làm ướt rồi.” Bởi vì quá vội vàng ngồi xuống, Agassi không phát hiện chỗ ngồi bị ướt.

Ôn Hàn ngẩng đầu nhìn mái che ngoài trời, chỗ hai cô đang ngồi nằm ngoài mái che cho nên chỗ ngồi đã bị ướt. Trình Mục Vân cười cười, quay người nói câu gì đó bằng thứ ngôn ngữ không ai nghe hiểu với người ở trong ô cửa sổ, chỉ lát sau, ông chủ quán cơm Tây đã chạy ra, kêu bọn họ chuyển vào trong quán.

Mọi người vào bên trong, ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn ra ngoài đường.

Bên cạnh Ôn Hàn là Agassi, đối diện là Vương Văn Hạo. Trình Mục Vân ngồi chếch bên phải cô. Cô cầm thực đơn, cố gắng giữ thái độ lạnh nhạt, như chưa bao giờ quen biết anh.

Mà Trình Mục Vân cũng rất phối hợp, đôi lúc ngẫu nhiên anh bộc lộ hứng thú với Ôn Hàn như buổi tối hôm qua, còn phần lớn thời gian, anh dùng để ứng phó với sự nhiệt tình của Agassi.

“Trước đây anh là hòa thượng thật sao?”

Trình Mục Vân cười, “Đúng vậy.”

“Vì cái gì mà anh lại hoàn tục?”

“Tu hành Phật pháp có tám mươi bốn nghìn pháp môn.” Trình Mục Vân chống hai khuỷu tay xuống bàn, mười đầu ngón tay đan vào nhau, chống cằm, nhìn Agassi bằng ánh mắt hết sức nghiêm túc, “Tôi chọn một pháp môn tu hành thích hợp với bản thân nhất.”

Agassi bị anh chọc cười, “Nói như vậy, đến bây giờ anh vẫn còn tu hành?”

“Không sai.”

“Vậy… nếu anh phạm giới thì phải làm sao?”

Vương Văn Hạo khẽ cười, “Agassi, câu hỏi của cô chung chung quá, để tôi giúp cô hỏi cho rõ ràng.” Anh ta vỗ vai Trình Mục Vân, “Người đẹp ở trước mặt anh muốn hỏi anh có bằng lòng phạm sắc giới không?”

“Sắc giới?” Khóe mắt Trình Mục Vân liếc mắt nhìnqua bên này, “Chịu đựng nỗi thống khổ khi bị cấm dục cũng là một loại trong tám mươi bốn nghìn phương thức tu khổ hạnh.” Quan điểm của anh rất mới mẻ, khiến những người ngồi cùng bàn đều lộ vẻ hứng thú, ngay cả người đàn ông lạ mặt bên cạnh Trình Mục Vân cũng cảm thấy thú vị.

Chỉ có Ôn Hàn tập trung vào đĩa bít tết trước mặt, tiếp tục cắt thịt bò.

Thịt bò ở đây rất già, đúng là muốn khảo nghiệm chất lượng của con dao. Ban đầu Ôn Hàn cắt một miếng lớn, bỏ vào miệng, nhai một lúc lâu thịt mới mềm xuống mới nuốt trôi được.Vì vậy khi cắt miếng tiếp theo, cô ra sức đem miếng thịt bò cắt càng nhỏ càng tốt.

“Song tu thì sao?” Agassi bỗng nhiên quay sang Ôn Hàn, “Hình ảnh song tu mà chúng ta từng thấy qua ở trong thư viện.”

Con dao trong tay Ôn Hàn cắm thẳng xuống cái đĩa. Du khách ở những bàn bên cạnh đều bị dọa sợ, đưa mắt nhìn về phía bên này..

Ôn Hàn có chút xấu hổ, nở nụ cười hối lỗi

“Song tu à?” Trình Mục Vân nhẹ nhàng lặp lại, “Đây là một từ rất cổ, cũng là một cách nói hết sức huyền diệu.”

Vương Văn Hạo nhìn sang Ôn Hàn đang cắt thịt bò, sắc mặt có vẻ không vui, đành ho khan một tiếng, né tránh đề tài này, hỏi Ôn Hàn xem hai người tham quan ở chùa có vui không? Agassi tỏ ra bất mãn với phong tục phụ nữ phải nhịn ăn một ngày để cầu phúc cho đàn ông, nói mấy câu lên án, thuận tiện, bày tỏ hứng thú với nghệ thuật vẽ của người Ấn Độ.

Lúc ở Ấn Độ do không hợp khí hậu, Agassi đã bỏ lỡ loại hình nghệ thuật truyền thống này, “Ôn Hàn cũng rất thích, đáng tiếc cậu ấy phải ở khách sạn cùng tôi. Không biết người ở đây có vẽ cho phụ nữ ngoài tôn giáo không? Từ đầu ngón tay đến mũi bàn chân, không biết sau khi vẽ xong sẽ có cảm giác như thế nào. Mọi người cũng biết là tôi rất sợ ngứa mà.”

Nhóm người ăn tối trong không khí vui vẻ. Vương Văn Hạo thường nhỏ giọng cùng Ôn Hàn nói chuyện, hỏi tối qua cô ngủ có thoải mái không,“Rất tốt, chỉ là phòng hơi ẩm ướt, mà máy sấy trên tầng chỉ có thể sấy từng cái một.” Ôn Hàn nói tiếp,“Nếu có thể hong khô ga trải giường và chăn thì tốt biết mấy.”

“Nếu là khách quen, nói chuyện với bà chủ là hoàn toàn có thể.” Trình Mục Vân không để ý đến cô, ánh mắt chỉ híp lại liếc qua cô chút, “Trong phòng bà chủ có lò sưởi tường kiểu Nga. Chị ta có thể giúp cô sấy khô đồ.”

“Thật sao?” Agassi hưng phấn hỏi lại, nhưng tỏ ra đáng tiếc ngay lập tức, “Đáng tiếc …chúng tôi không phải là khách quen.”

Trình Mục Vân vẫn chống tay lên cằm, mỉm cười: “Tôi nghĩ, hẳn là không có vấn đề gì.”

Kết quả đương nhiên không có vấn đề. Dĩ nhiên là những yêu cầu gì có liên quan đến anh thì bà chủ cũng không cự tuyệt.

Nhưng Trình Mục Vân ám chỉ cho bọn họ không cần lộ liễu quá, tránh để khách trọ khác biết được. Anh thậm chí có lòng tốt, đích thân giúp hai cô gái mang đồ đi sấy, Vương Văn Hạo cũng không phải yếu ớt như thế cho nên cự tuyệt. Rum sau khi biết chuyện hôm nay lại càng tỏ ra không vui, còn nhắc nhở Agassi cẩn thận người đàn ông đó, “Ánh mắt của anh ta có độc.”

Agassi cười nhạo Rum, “Chẳng qua anh cảm thấy ghen tức khi bà chủ đối xử đặc biệt với anh ấy thôi. Em xin thề, anh ấy nhất định sẽ là của em, còn anh cứ yên tâm và mạnh dạn theo đuổi Tiểu Hồ Ly của anh đi.”

Agassi nói là phải làm cho bằng được, còn không quên hỏi Vương Văn Hạo vì sao lại ngồi ăn cơm cùng Trình Mục Vân. Còn có người đàn ông xa lạ kia là ai?

Vương Văn Hạo nói rằng sau khi bị lạc mọi người, tình cờ gặp Trình Mục Vân mang theo bạn đi dùng cơm. Trình Mục Vân mời anh ta đi ăn cùng, anh ta cũng không từ chối.

“Thấy chưa? Đàn ông như anh còn không thể từ chối anh ấy, huống chi là phụ nữ bọn em.” Agassi cười, ôm vai Ôn Hàn: “Ôn Hàn, anh ấy không phải hình mẫu cậu thích đúng không?” Vừa nói, cô vừa liếc Vương Văn Hạo.

Ôn Hàn kho khẽ hai tiếng.

Cô tiếp tục ngồi trên giường của Agassi, cầm bộ bài trải ra cả giường. Vương Văn Hạo đứng sau lưng cô, thấy Ôn Hàn ra bài sai trình tự, nhẹ nhàng ghé sát mặt lại gần cô rồi nhẹ giọng nói, “Em đi sai rồi.”

Ôn Hàn thoáng ngẩn ra, cảm giác được hơi thở của Vương Văn Hạo bên tai, cô né tránh theo bản năng, ném đống bài trong tay xuống giường, đi đến bên cửa sổ cùng Agassi ngắm phong cảnh đường phố.

Trong đầu đang quanh quẩn lời nói của Trình Mục Vân lúc anh vào phòng Agassi lấy ga trải giường và chăn, đã nói với các cô rằng, “Buổi tối tôi sẽ ôm lại cho các cô.”

Agassi rất vui vẻ, nhiệt tình nói nhất định sẽ chờ anh, đợi cho đến hừng đông cũng không có vấn đề gì.

Hơn mười một giờ đêm, Trình Mục Vân rút cuộc cũng đem chăn và ga trải giường trả lại hai người.

Anh gõ cửa phòng của Agassi trước. Agassi đứng dưới ánh đèn mờ nhạt nơi hành lang, khi cô ấy nhận chăn ga còn phát hiện ra bà chủ khách sạn còn chu đáo bọc một lớp vải ở bên ngoài, rất vui vẻ hỏi anh, “Của Ôn Hàn đâu rồi?” Agassi nhận ra Trình Mục Vân chỉ cầm một bộ chăn ga.

“Sắp xong rồi, lát nữa bà chủ sẽ cầm lên cho cô ấy.”

Ánh mắt Agassi sáng lấp lánh, khóe miệng tươi cười. Cô đột nhiên ghé sát tai Trình Mục Vân, tuy giữa hai người vẫn còn bọc chăn ga nhưng mặt cô rất gần mặt anh, “Cám ơn anh.”

Trình Mục Vân chậm rãi lui ra phía sau, mỉm cười.

Đêm khuya như thế này , Agassi cho rằng anh sẽ nhận ra tín hiệu của mình. Đáng tiếc người đàn ông cô có hứng thú lại chẳng biểu lộ một chút nhiệt tình đối với cô. Cô đành lưu luyến, vừa muốn đóng cửa phòng thì nghe Trình Mục Vân hỏi,” Cô có muốn xem vẽ Henna tattoo không?” Anh đưa mắt nhìn qua cánh cửa phòng bên cạnh, “Kêu cả bạn của cô nữa, tôi biết một quán vẽ hanna tatto cũng rất đẹp.”

Ánh mắt Agassi sáng lên,”Được, nếu không thì đêm nay chúng ta cũng không biết nên làm cái gì giết thời gian.”

“Nửa giờ sau, tôi ở dưới tầng đợi hai người.”

Ôn Hàn ở phòng bên cạnh tuy cách một cánh cửa nhưng vẫn nghe rất rõ đoạn đối thoại này.

Thật ra khi nghe được tiếng bước chân cô cũng đã từ trên giường nhảy dựng lên, khẩn trương ngồi trên ghế sa lon, hai chân cố gắng khép chặt, ngôi nghiêm chỉnh nơi đó, chờ đợi anh gõ cửa.

Cô không ngừng tự nói với chính mình, sẽ nhanh lấy được chăn ga, nói cảm ơn với anh ta sau đó liền đóng cửa lại. Trăm ngàn lần không cho anh ta cơ hội vào được phòng của cô.

Nhưng không ngờ được rằng chờ đợi đến cuối lại nghe được anh ta mời Agassi và mình đi tới quán vẽ Henna tattoo. Tuy rằng ngoài dự đoán của cô nhưng cô mãi cũng không đoán được tiếp theo anh ta tính làm cái gì. Từ sáng sớm khi đi chùa cô đã nói với chính mình không nên nghĩ đến anh ta nữa, nhưng không nghĩ đến lúc trở về liền cùng anh ta ăn cơm trưa. Lại bởi vì một câu oán giận cô thuận miệng nói ra, anh ta thật sự ôm chăn ga đi hong khô, mãi cho đến bây giờ, đêm đã khuya bỗng nhiên đề nghị đi vẽ Henna tattoo.

Agassi đến tìm cô, cô tìm lấy cái cớ, dù sao cô cũng cũng không nên đi, càng không thể nói ra được nguyên nhân mình không muốn đi.

“Chẳng phải lúc trước ở Ấn Độ cậu vẫn oán giận vì đã bỏ lỡ nghệ thuật này sao?” Agassi mặc bộ quần áo đỏ trên xuống dưới, may mắn còn chút màu đen bởi cô đang đội một chiếc mũ màu đen trên đầu.

Bên ngoài trên vẫn mưa, khi đi dưới ô sẽ khiến những người khác phải ngoái nhìn bởi cách ăn mặc khác lạ như thế này.

Hai người xuống dưới tầng.

Vẫn là những vị khách trọ tối hôm qua tham gia náo nhiệt, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm với nhau.

Sáng nay có ít người về phòng nghỉ ngơi, còn ít người nữa lại cùng cô gái trẻ đến từ Hongkong nói chuyện với nhau. Agassi lôi kéo cô, đi qua những chiếc salon được xếp khắp nơi giữa đại sảnh mà đi ra ngoài.

Nhìn qua cánh cửa thủy tinh màu lục của khách sạn ra ngoài chỉ thấy cảnh đêm nơi phố phường này rất mờ ảo.

Cô chỉnh lại chiếc mũ trên đầu, giương mắt nhìn ra ngoài, xuyên qua những giọt nước trên cánh cửa thủy tinh nhìn đến anh ta. Agassi đẩy cửa ra, gió đêm thổi tới không ngừng, anh ta cũng đưa ánh mắt nhìn về phía bên này.

“Gió lớn như vậy sao?” Agassi cũng đè lại vành mũ của mình, chưa bước chân ra hết phía bên ngoài, gió mưa đã hất lên khắp người, “Làm sao mà mưa tới bây giờ còn chưa có tạnh cơ chứ?”

Ôn Hàn cũng đi từ trong khách sạn ra, tránh đi ánh mắt của anh, gật đầu coi như chào hỏi.Anh tiến lên hai bước, giúp các cô đem cánh cửa sau lưng khép lại.

Trình Mục Vân dùng giọng nói không ai nghe được nói nhẹ bên tay cô, “Cả ngày hôm nay em đều lượn lờ trước mặt tôi với vẻ mặt hốt hoảng thế này, là muốn thử thách sự nhẫn nại của tôi sao?”

Ôn Hàn hoảng sợ, kinh ngạc ngẩng đầu.

“Nơi này sẽ có bão sao?” Agassi đồng thời quay đầu trở lại, cười ngọt ngào hỏi, “Không biết khi nào thì có mặt trời mọc nữa? Mười ngày nay chúng tôi còn có chưa được xem mặt trời mọc ở Nepal.”

“Vậy phải xem vận may của hai người rồi.”

Trình Mục cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay chỉ chỉ vào khoảng tối ở ngã tư đường kia.

Hương đi đó là nơi có quán vẽ henna tatto theo lời anh nói.


Henna tatto : Vẽ henna (hoặc mehndi) là 1 loại hình xăm nghệ thuật không vĩnh viễn. Mực henna chiết xuất từ cây lá móng, khi nghiền nhuyễn thành bột và thêm 1 số thành phần tự nhiên khác sẽ trở thành 1 loại thuốc nhuộm thiên nhiên hoàn toàn an toàn cho da. Màu henna khi vẽ là màu đen nhưng sau 20’ mực khô và bong, ta sẽ thấy 1 màu nâu cam rất đẹp. Màu sẽ phai dần và mất trong khoảng 2 tuần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play