Cánh tay người đàn ông đang ôm chặt lấy cô, cô vùng vẫy thế nào, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích khiến cho cô hoảng sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi.
Bỗng nhiên như có một sức mạnh thật lớn tích tụ vậy, cô dùng sức đẩy người đàn ông ra xa. Ôn Hàn ngồi bật dậy ở trên giường, thở hổn hển, trước mắt cô chỉ một màu tối đen. Ngoài cửa sổ không có ánh trắng gì, một màn đêm mênh mông, trời giống như đang có mưa.
Quả nhiên tháng 8 ở Nepal là mùa mưa. Từ sáng sớm đến tối mịt, mưa rơi tí tích, sẽ không biết lúc nào mới tạnh.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa sổ khiến cho buổi tối ở đây càng thêm lạnh, thật lạnh. Kim đồng hồ huỳnh quang trên đầu giường chỉ con số mười hai.
Thế nhưng cô chỉ ngủ được hai tiếng đã tỉnh rồi? Ôn Hàn có chút phiền muộn, đứng dậy mở cửa sổ ra, bỗng nhiên đã bị mưa hắt vào hai má liền nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Như là trùng hợp, khi cô liếc nhìn xuống dưới vừa định đóng cửa sổ lại thì thấy một người đàn ông đi dọc theo con đường nhỏ cũ phía dưới, chầm chậm bước tới, cô cố gắng nhìn xuống xem là ai, đúng lúc người kia cũng ngẩng đầu, như là nhìn lên tầng ba tầng bốn này vậy.
Là anh ta?
Ôn Hàn lui ra sau từng bước.
Không đúng, cô cần gì phải trốn tránh, bởi anh ta đâu nhìn thấy cô.
Bên ngoài cửa sổ sáng hơn bên trong nên anh ta không thể nhìn rõ nơi này? Ôn Hàn tự an ủi mình, lại âm thầm liếc ra ngoài cửa sổ, bên ngoài bây giờ đã không còn ai, chắc anh ta đã quay về khách sạn. Không phải anh ta nói đi mua cà phê? Đi những hai tiếng đồng hồ mới trở về? Ôn Hàn nghi hoặc trong giây lát rồi đột nhiên bừng tỉnh, bản thân mình biểu lộ sư quan tâm quá mức đối với người đàn ông này.
Ôn Hàn cảnh cáo bản thân, không cần để ý tới anh ta nữa.
Nhưng tận đáy lòng Ôn Hàn vẫn có sự nghi ngờ mãi không có lời giải, cô một lần nữa quay quay về giường, xốc chăn bông lên, cố gắng để ngủ lại. Chợt cô nghe thấy tiếng bước chân đàn ôn, đang đi về phía này, sau đó là tiếng gõ cửa. Là cửa phòng bên cạnh?Quả nhiên nhanh chóng nghe thấy giọng nói vui vẻ của Agassi, “Sao cơ? Uống rượu? Được thôi.” “Được, không thành vấn đề, tôi gọi cả mấy người bạn của tôi đến. Còn nữa, cám ơn cà phê của anh.”
Tiếng bước chân xa dần.
Vài giây sau, Agassi đến gõ cửa phòng Ôn Hàn, gọi cô cùng xuống dưới lầu với cô ấy, cùng với những du khách ở đây tụ tập vui vẻ suốt đêm.
“Buổi tối ở Nepal trời mưa như thế này rất thích hợp với những hoạt động kiểu đó.” Agassi nói.
Ôn Hàn lại không thể tìm ra mối liên hệ giữa ‘Buổi tối ở Nepal trời mưa’ và “tụ tập vui vẻ suốt đêm”, nhưng cô không thể từ chối. Bà chủ “Tiểu Hồ Ly” của khách sạn này có mị lực rất lớn, mười mấy người khách trọ ở bốn tầng đều đã nhận lời.
May mắn khiến cô an tâm hơn là Vuơng Văn Hạo cùng Rum cũng xuống tầng ba này đón cô xuống duới.
Dù sao cũng có người đàn ông đi cùng, Ôn Hàn mới an tâm một chút, ít nhất cô nghĩ rằng người đàn ông đó sẽ không dễ dàng động chạm đến cô. Cô thay bộ váy dài tới gót chân, cố ý chọn một chiếc áo cổ cao, tay lửng, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng Ôn Hàn mới cùng Vương Văn Hạo xuống dưới tầng một.
Bầu không khí ở tầng một dĩ nhiên là đã rất náo nhiệt rồi. Có người đang kéo đàn phong cầm, diễn tấu một bản nhạc của Nga.
Người xuống lầu đầu tiên là Rum. Anh ta vui vẻ ngồi giữa quán bar nhỏ của tầng 1, đối diện với bà chủ mắt say lờ đờ, hát một khúc tình ca bằng tiếng Nga.
Khi anh ta hát xong khúc , bà chủ cười khẽ một tiếng, vỗ tay chúc mừng, đồng thời đưa mắt nhìn Trình Mục Vân đang hút thuốc lào trên chiếc giường mềm mại: “Vân, anh có muốn thử không?” Trình Mục Vân cười cười, cũng không từ chối.
Rum thấy mình hát cả một bản tình ca nhưng vẫn không lọt mắt xanh bà chủ xinh đẹp, ngược lại người đàn ông nửa nằm nửa ngồi nhả khói trên chiếc giường ở góc sáng sủa kia lại thu hút toàn bộ sự chú ý của nguời đẹp nên có chút không vui.
Trình Mục Vân nhìn cây đàn phong cầm trong tay Rum, “Nhắc đến mới nhớ, thật sự là lâu lắm tôi không động đến nó rồi.”
“Anh học chơi đàn trước khi làm hòa thượng à?” Một cô gái rất ngạc nhiên mà hỏi, hiển nhiên cô ta cũng bị quá khứ xuất gia Trình Mục Vân đã trải qua hấp dẫn, “Vậy trước kia anh làm nghề gì?”
“Tôi à?” Trình Mục Vận hạ giọng, thốt ra hai từ, “Buôn lậu.”
Mọi người đều cười lên. Mọi người đều biết anh là một người xuất gia hòan tục, cho nên lời nói đó chỉ coi như vui đùa. Thậm chí có một vài người đàn ông vì dõi theo ánh mắt cô gái mà mình để ý, còn không ngại tiếp tục vấn đề đó của Trình Mục Vân, vui vẻ nói, “Anh biết không, tôi thuờng đem vàng làm theo từng chiếc áo, thật sự là áo đó, loại quần áo này đem nhập sang Ấn Độ, chúng ta phát hiện ra có rất nhiểu trạm kiểm soát không phát hiện ra….”
Bà chủ liền vỗ tay, “Thôi nhé? Vui đùa cũng có chừng mực thôi.”
Mọi người tiếp tục cuời nói, bắt đầu nói về những câu chuyện nghe được lúc did đuờng, còn nói tới chuyện thời tiết ở Nepal trong nửa tháng tới, ai cũng nghĩ rằng chắc vẫn sẽ mưa.
Ôn Hàn tìm đến một góc không ai để ý ngồi xuống.
Bà chủ khách sạn này thật sự là người có nhiều ý tuởng, buổi tối dọn hết bàn ghế sofa ở tầng một, xếp nhiều chiếc giường thấp. Đa số mọi người tụ tập xung quanh bà chủ và Trình Mục Vân, Ôn Hàn ngồi ở chỗ này thành ra được thanh tịnh. Trong tiếng cười vui vẻ, Trình Mục Vân nhận cây đàn phong cầm từ tay Rum, từ từ đứng lên, để cây đàn lên vai, thử kéo hai phát.
Mọi người còn tưởng anh chỉ chơi vui, lại không ngờ chỉ nháy mắt sau trong khắp tầng mọt này vang lên tiếng đàn đầy nhiệt tình, hứng khởi.
Âm thanh phát ra từ cây đàn phong cầm luôn lãng mạn và phóng khoáng, giống người đàn ông nước Nga.
Rất nhiều người chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng do lớn lên ở Moscow nên Ôn Hàn đã từng nghe qua, còn nghe từ đĩa than. Bài hát có tên “Người bất hạnh”, điệu nhạc ngược lại rất trầm, nhất là khi người đàn ông hát bài này khiến người ta liên tuởng tới anh ta đang say rượu nằm trên thành cửa sổ đón ngọn gió đêm vừa hát vừa đọc như an ủi chính người anh ta.
Giọng của Trình Mục Vân không phải quá cộc cằn, khi anh hát lên, âm cuối càng cuốn hút.
Anh kéo đàn phong cầm, vừa cất bước đi xuyên qua làn khói thuốc nhàn nhạt, có lúc anh rũ mắt xuống, có lúc lại nheo lại. Trình Mục Vân từ từ đi đến trước mặt Ôn Hàn, anh đột nhiên đứng lại, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô, vừa kéo đàn vừa hát vừa nhìn cô, trong tiếng hát còn pha lẫn tiếng thở dài khe khẽ đặc biệt gợi cảm.
Tất cả mọi người đều cười, vỗ tay , còn có người huýt sáo tán thưởng.
Mọi người đều chỉ coi hành động này như sự thể hiện tình cảm mãnh liệt cuồng nhiệt của một người đàn ông truớc một cô gái xinh đẹp. Ôn Hàn dời tầm mắt, nhìn ra chiếc chuông đồng nơi cửa, tận lực tránh đi ánh mắt của anh.
“Anh ta hát khá hay.” Vương Văn Hạo đặt tay lên vai Ôn Hàn, nói nhỏ với cô, “Cũng chơi phong cầm rất thành thạo.”
Ôn Hàn thoảng thốt ừ một tiếng.
Bài hát kết thúc, Trình Mục Vân đột nhiên nói bằng tiếng Trung, “Tối nay em rất đẹp.”
Ôn Hàn hơi biến sắc mặt, Vương Văn Hạo tỏ ra bình tĩnh hơn cô, thay cô đáp lại Trình Mục Vân, “Cám ơn anh đã khen bạn gái của tôi.”
Đôi mắt Trình Mục Vân nheo lại giống như đi trong sương mù, nhìn Ôn Hàn, “Anh đừng khách sáo.”
Ánh mắt Ôn Hàn rũ xuống, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình,trên móng tay của cô được trang trí thêm những bông hoa nhỏ li ti. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Sau lưng có tiếng cười ha hả. Một người đàn ông mở miệng, “Tôi đã biết vì sao vị hòa thượng này vì cái gì mà hoàn tục rồi, bởi vì anh ta không thể quên dục vọng phàm trần.”
“Đúng vậy,nói không chừng khi anh ta ở trong chùa chính là một hòa thượng phong lưu cũng không biết chừng.”
Ngay bà chủ khách sạn đang bận uống rượu cũng không quên lên tiếng trêu chọc: “Không đúng, anh ấy hoàn tục là bởi vì con gái phàm trần đều luyến tiếc anh ấy.”
Có người cười, có người phụ họa, mấy cô gái không rời mắt khỏi Trình Mục Vân.
Nhưng cũng có người thờ ơ lạnh nhạt, ví dụ Vương Văn Hạo.
Cũng có người tỏ ra ghen tức, như Rum.
Người đàn ông trước mặt Ôn Hàn giống như một cây mê điệt hương tỏa hương nồng đậm, khiến con người dễ dàng chìm đắm.
Ánh nến cháy bập bùng.
Làn khói nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí, các đôi nam nữ ngày càng xuất hiện nhiều cử chỉ mờ ám, khiến buổi tối ở nơi đất khách quê người đầy ý niệm mê loạn. Vương Văn Hạo như cảm giác thấy Ôn Hàn ngồi không yên, anh ta viện cớ, khoảng hơn 3h sáng đã đưa cô về tầng ba. Bầu không khí tầng dưới vẫn nhiệt tình như vậy, tiếng cười nói và tiếng nhạc ầm ĩ hòa vào nhau, tầng trên ngược lại vô cùng yên tĩnh.
“Tôi cảm thấy tối nay cô không thoải mái?” Vương Văn Hạo lấy chìa khóa trong tay Ôn Hàn, thay cô mở cửa.
Ôn Hàn cũng không đặt lực chú ý nơi anh ta, “Có một chút… có lẽ… không hợp khí hậu.”
Vương Văn Hạo cười.
Ôn Hàn muốn bật đèn, nhưng anh ta đã nắm tay cô.
Lòng bàn tay của Vương Văn Hạo rất nóng, cô giật tay lùi về sau, cảm giác được anh ta đang tới gần, hơi thở của anh ta dồn dập, như đang muốn hôn cô, nhưng vẫn còn tỏ ra phong độ chừa lại một chút khoảng cách. Ôn Hàn không cảm động gì cho kham, do dự vài giây, vội vàng lui về sau nửa bước nữa, nhưng Vương Văn Hạo như đọc được ý nghĩ của cô, như là được cổ vũ, cánh tay vòng ra sau lưng ôm lấy eo cô kéo sát lại gần.
“Tôi buồn ngủ rồi.” Ôn Hàn xấu hổ nói.
“Được.” Vương Văn Hạo nhẹ giọng thì thầm, “Ngủ ngon.”
Có bóng người xuất hiện.
Trình Mục Vân đang từ từ đi lên, dưới chân là đôi bốt kiểu nhà binh màu đen đế cứng, giẫm xuống sàn gỗ vang lên tiếng động rất lớn, khiến Ôn Hàn cùng Vương Văn Hạo đồng thời quay đầu lại.
“Xin lỗi.” Trình Mục Vân hơi gật đầu, tầm mắt đảo qua nơi cánh tay đang ôm lấy Ôn Hàn rồi nói nhỏ, “Đã quấy rầy hai vị rồi.”
Ôn Hàn xấu hổ quay đầu đi.
Cô cố tình không để ý đến Trình Mục Vân, nhẹ giọng nói với Vương Văn Hạo, “Ngủ ngon.”
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh tiếp tục đi lên tầng trên.
Ôn Hàn vào phòng, đóng cửa, đứng dựa lưng vào cửa, nghe tiếng bước chân của Vương Văn Hạo mỗi lúc một xa, thở phào một hơi.
Tầng một của khách sạn đêm nay từ đầu đến cuối tràn ngập tiếng nhạc và tiếng cười vui vẻ. Mưa vẫn cứ chưa dứt, từ khuya cho đến sáng sớm hôm sau cũng chưa tạnh, ngược lại có xu thế càng mưa càng lớn.
Trời tờ mờ sáng, Ôn Hàn tỉnh lại.
Bởi vì trời mưa không ngớt, trong phòng trở nên oi bức ẩm ướt. Ôn Hàn từng nghe bà chủ khách sạn này nhắc nhở qua, bởi vì bản thân chị ta cũng ghét mùa mưa ở Nepal nên đã mua thêm máy sấy đặt ở phòng giặt đồ trên tầng năm. Đây cũng coi là một trong những điểm đặc sắc nhất của khách sạn này.
Bởi vì ở nơi này, máy sấy được xem như là món đồ xa xỉ.
Tuy mới chỉ ngủ được hơn hai tiếng đồng hồ, đầu cô rất đau nhưng không ngủ lại được. Cô ngồi dậy gom mấy bộ đồ dài, quần áo leo núi, còn có vài bộ quần áo để tắm rửa ôm ra khỏi phòng, đi đến phòng giặt quần áo ở tầng năm.
Bây giờ là năm giờ sáng, cuộc vui đã kết thúc.
Ôn Hàn có thể thừa dịp mọi người đang ngủ say này mà vừa giặt rồi sấy khô quần áo luôn.
Phòng giặt đồ có hai máy giặt, đều là đồ cũ, không chỉ dung lượng nhỏ mà còn không có ống tự động dẫn nước vào, cần mở vòi nước trước khi giặt, để nước chảy đầy rồi mới bật công tắc. Ôn Hàn đem mớ quần áo bẩn đang ôm trong người nhét vào trong máy giặt, cho đến khi không thể bỏ thêm được nữa.
Cô vặn vòi nước , đứng nhìn dòng nước dần dần nhấn chìm toàn bộ số quần áo trong lồng.
“Hẳn là có thể quay được chứ?” Ôn Hàn thì thào một câu.
“Bỏ một cái ra ngoài sẽ tốt hơn.” Phía sau có người trả lời cô, “Đây là kinh nghiệm của tôi.”
Cả người Ôn Hàn run lên.
Ngọn gió mang theo làn mưa sáng sớm hắt qua song cửa sổ.
Ôn Hàn lùi lại phía sau nửa bước để tránh nước mưa, cô đang tìm lời mở đầu thích hợp để chào hỏi vị khách không mời mà đến ở sau lưng. Trng đầu còn tìm chưa ra từ ngữ nào cho thích hợp, eo cô bất thình lình bị siết chặt, cả người cô đập vào vòm ngực rắn chắc.
Ôn Hàn mở to hai mặt, miệng bị bịt kín.
Trình Mục Vân chỉ cần một tay thôi đã giữ chặt đuợc hai cánh tay của Ôn Hàn ở sau lưng, anh đè cả nguoiừ cô lên chiếc máy giặt cũ nơi góc phòng. Bên tai là tiếng nước chảy vào máy giặt ào ào.
“Tối hôm qua khi hôn người khác ..” Trình Mục Vân nhẹ giọng hỏi, “Em có nghĩ đến tôi không? Trong lòng có nghĩ muốn so sánh, em thích ai hôn em hơn?”
Tối hôm qua… căn bản là không có gì..
Nhưng dù có hôn chúc ngủ ngon đi chăng nữa cũng đâu liên quan đến anh?
“Nếu bây giờ ở đây có một chiếc sofa hoặc là thảm cỏ, tôi sẽ không do dự đẩy em nằm xuống.” Trình Mục Vân cất giọng trầm thấp, dịu dàng nỉ non như đang ở trên giường, “Ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã không thể khống chế được suy nghĩ này.”
Ôn Hàn muốn né tránh ánh mắt của anh, nhưng mà không được.
Anh rõ ràng chỉ liếc mắt qua cũng nhìn thấy được khát vọng nơi sâu nhất trong nội tâm của cô.
Trình Mục Vân nhẹ giọng nói bên tai cô,“Hơn hai tiếng qua, tôi luôn nhớ đến em.”
Ôn Hàn rũ mắt xuống, cảm nhận đôi chân dài của anh ép sát chân cô.
Trình Mục Vân từ từ bỏ tay khỏi miệng Ôn Hàn. Trình Mục Vân dùng tiéng nga nói thầm thì bên tai cô,“Đừng kêu lên.”
Vừa rồi Ôn Hàn còn sợ đến mức muốn hét to gọi người tới, nhưng hiện tại, vào lúc này, cô… lại không nghĩ đến chuyện lớn tiếng kêu cứu.
Khi Ôn Hàn ý thức được điều này, bản thân cô cũng không dám tin.
Cô thở hắt ra, cố gắng không nhìn người đàn ông này, “Lần này… anh lại viện cớ gì?”
“Không có cớ gì cả.” Hơi thở của Trình Mục Vân quấn quít trên mặt cô, “Tôi muốn em.”
Khi cô ở Moscow cũng từng gặp không ít đối tượng theo đuổi rất nhiệt tình. Cho dù bị ép vào một góc, cô cũng sẽ kiên quyết né tránh.
Nhưng người đàn ông này…
Cô vẫn luôn cố gắng nhắc nhở chính bản thân mình nên chán ghét và tránh xa người đàn ông này ra. Nhưng chỉ trong chớp mắt vừa rồi khi bị anh cưỡng hôn, cô bỗng dưng phát hiện, thật ra trong tiềm thức của cô không có cảm giác bài xích nụ hôn của anh….
Đây chính là “nhất kiến chung tình”, vừa gặp đã yêu hay sao?
Cô sẽ không thừa nhận điều đó.
Nhưng giữa hai người rõ ràng có một từ trường lạ thường khiến họ bị thu hút lẫn nhau.
Lúc Ôn Hàn cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu và cố gắng giữ sự tỉnh táo thì Trình Mục Vân chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn thấu tâm tư của cô.
Anh cũng không nói gì nữa, dùng miệng ngăn lại những lời muốn nói cũng như suy nghĩ của cô, ngón tay bắt đầu cởi từng cúc áo trên người Ôn Hàn.
Cả người Ôn Hàn cứng ngắc…
“Cơ thể em đang chào đón tôi, em càng khao khát tôi hơn người bạn phong độ của em.” Giọng nói trầm thấp của Trình Mục Vân phảng phất trong phòng giống như tạo thành một cơn lốc xoáy mà Ôn Hàn không thể kháng cự, “Giống như tôi khao khát em vậy.”
Áo sơ mi của anh dính vào ngực cô, như chiếc khăn mặt mềm mại khô ráo, không ngừng ma sát làn da của cô.
Ôn Hàn phát hiện, bởi vì sự va chạm thân mật của anh, thân thể cô trở nên mềm nhũn và khô nóng, đầu óc mơ màng, chân tay như không có lực, đôi mắt trở nên mơ hồ.
Không nên như thế này…
Không thể như vậy…
Ôn Hàn nhắm mắt lại..
Nụ hôn của Trình Mục Vân trở nên dịu dàng hơn, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng di chuyển đến nơi nhạy cảm nhất ở bên trên trong khoang miệng Ôn Hàn, không ngừng quét qua nơi đó. Cơ thể cô run rẩy, bắt đầu có phản ứng mà cô không thể khống chế. Ôn Hàn vô ý thức hơi ưỡn ngực…
Tiếng nước chảy không biết có sự thay đổi từ bao giờ.
Trong máy giặt nuớc đã nhấn chìm hết quần áo, và đã bắt đầu tràn ra ngoài, thậm chí nước bắt đầu từ một đường ống bên máy giặt tràn ra ngoài.
Trình Mục Vân đột nhiên buông Ôn Hàn ra.
Hai chân Ôn Hàn mềm nhũn, cô dựa vào bờ tường, cảm thấy không thể tin đuợc bản thân mình lại có phản ứng như vậy, vội vàng kéo vạt áo sơ mi.
Trình Mục Vân đóng vòi nước,anh đưa ống nhựa dẫn nuớc thải của máy giặt vào bể xi măng cách đó không xa. Sau đó, anh lau tay vào quần cho sạch rồi đi đến trước mặt Ôn Hàn.
Trình Mục Vân ngồi xổm xuống, cài từng cúc áo cho cô, “Tôi đã từng thề, cả cuộc đời này tôi sẽ không quay về nước Nga, mà em chắc sẽ nhanh chóng trở lại Moscow, chúng ta sẽ không còn có quan hệ gì nữa. Đối với tôi và em, bất kể chuyện gì xảy ra trong những ngày tiếp theo cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ ở Nepal.” Anh giơ tay nâng khuôn mặt cô lên, để gương mặt của người nào đó đang ửng hồng vì kích tình đối diện anh, “Em có bằng lòng không?”