Hoàng Thúy Ngọc thoáng nghĩ liền nhớ đến chuyện tổ yến lần trước, lửa giận âm ỉ dâng lên trong lòng. Nàng chẳng rõ Tiết Nghi Ninh đến tìm mình là vì chuyện gì, chắc cũng chẳng phải để biếu tặng thăm nom, e rằng lại có việc muốn nhờ vả.
Tiết Nghi Ninh bước vào phòng, Hoàng Thúy Ngọc mời nàng ngồi, song Tiết Nghi Ninh chỉ khẽ lắc đầu. Nàng liếc nhìn Tỏa Nhi một cái, rồi quay sang Hoàng Thúy Ngọc, nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói dịu dàng:
“Đệ muội, biết muội đang trong thời gian ở cữ, ta vốn không nên đến quấy rầy. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện thế này, thực khiến ta vừa giận vừa đau lòng, không thể không tới gặp muội một phen.”
“Trong phòng ta, dù có là vàng bạc châu báu hay vật dụng quý giá, ta cũng không mấy để tâm. Chỉ riêng chậu hoa lan này là vật ta yêu quý nhất. Ta đã chăm dưỡng suốt ba năm, mãi đến hai tháng trước mới từ Tiết gia mang về, ngày nào cũng cẩn thận săn sóc, không nỡ để dính một hạt bụi. Nào ngờ mấy ngày trước, lúc ta vắng mặt, Tỏa Nhi lại tự tiện vào phòng, đem cả ấm nước sôi vừa đun dội thẳng vào chậu, làm đám hoa non bỏng chết cả. Tiểu nha hoàn trong phòng tận mắt trông thấy, nhưng lại không hề nói với ta. Mãi đến hôm nay, khi ta tra hỏi ai là người hại chết hoa, nàng mới khóc lóc kể lại.
Hôm nay ta đến đây, chính là để hỏi rõ Tỏa Nhi, vì sao lại làm chuyện ấy.”
Hoàng Thúy Ngọc lập tức đáp lời:
“Nó xưa nay vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể tự ý vào phòng tẩu mà làm ra chuyện như thế? Nước trong ấm thì nặng, lại đang sôi, thân thể nó nhỏ bé thế kia, làm sao nhấc lên nổi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play