Tiết Nghi Ninh lặng lẽ rơi lệ, mắt nhìn đăm đăm nấm mộ trước mặt, hồi lâu vẫn không thốt được nên lời.
Dung phi rũ mi nhìn lớp đất vàng trước mắt, giọng trầm xuống, mang theo xót xa:
“ Thi thể chàng bị đưa về kinh để nghiệm minh thân phận, sau đó liền chẳng ai đoái hoài. Ta phải tốn biết bao công sức mới tìm được người bí mật chôn cất chàng ở nơi này, dựng cho một tấm bia. Rồi dần dần, không còn ai nhớ đến chàng nữa. Ta cứ nghĩ ngươi hẳn sẽ chẳng quên, nhưng rốt cuộc ngươi về lại Lạc gia, sinh con nuôi dưỡng nữ nhi, đợi trượng phu hồi kinh, lại sống những ngày phu thê ân ái.”
Thanh âm nàng càng lúc càng lạnh, ánh mắt cũng sắc như dao, quét về phía Tiết Nghi Ninh:
“Ngươi chưa từng nghĩ đến việc… thi thể chàng đưa về ra sao, chôn cất nơi nào, phải không?”
Tiết Nghi Ninh khẽ run người, hai tay siết lấy bia mộ, tựa như muốn vịn vào đó để gắng gượng không ngã. Môi nàng run lên, nghẹn ngào nói như dốc hết lòng mình:
“Là ta có lỗi… Lúc bọn họ đưa y về, ta đang ở Dương Xuyên, sau đó lại đến Phu Lương. Khi ấy ta chỉ nghĩ y đã không còn, là vì ta mà y mất mạng… Biết triều đình đưa y về để tra xét, nhưng… ta không dám nghĩ tới chuyện chôn cất… cũng không dám hỏi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play