Khi cúi người lấy con lật đật ra, Tiết Nghi Ninh như nhớ ra điều gì, liền nói thêm:
“Vòng cổ là con bé tự gỡ xuống, nó thích nghịch, ta sợ con bé làm hỏng nên tạm thời cất đi. Chờ lớn thêm chút, rồi cho mang lại.”
Lời này nghe qua như thể: vì con không thích nên mới tháo?
Lạc Tấn Vân trầm ngâm một lát, bé con còn nhỏ, ăn uống ngủ nghỉ đều phải người chăm sóc, đeo đồ như vậy quả thật hơi vướng víu. Đợi lớn thêm rồi đeo lại cũng được. Dù sao món đó vừa hoa lệ lại quý giá, để chơi đùa làm hỏng thì đáng tiếc.
Lúc hai người đang dùng cơm chiều, Bảo Châu mới tỉnh giấc. Cũng vừa lúc đói bụng, liền được bà vú ôm xuống ăn chút gì đó.
Tiết Nghi Ninh vừa ăn vừa nói với hắn:
“Đồ đạc bên kia đã dọn về hết. Còn Hạ Liễu Nhi, ta đã cho người sang đó hầu hạ, cũng dặn bọn họ ngày mai báo lại tình trạng bệnh. Nếu cần đổi đại phu, ta sẽ sắp xếp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT