Thật vất vả mới tìm được một nơi yên tĩnh không người, Ô Mạn Ti thở phào, kéo tay áo nhìn cánh tay, một vết bầm tím ứ máu đau rát, hắn không dám khẳng định, có lẽ là bị nhũ mẫu của cô nương hắn kéo váy véo.
Người nào cũng ghê gớm. Trong lòng Ô Mạn Ti thầm mắng một tiếng, giương mắt nhìn chung quanh, muốn tìm cách vụng trộm quay về Chương Hoa điện, tiếp cận Phương Cẩm An. Nhưng mà nơi hắn có thể nghĩ đến đều có cung nhân canh gác, thật đúng là không dễ làm. . .
"Thì ra Triệu cô nương ở chỗ này, nô tỳ tìm người nãy giờ." Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, Ô Mạn Ti lại càng hoảng sợ, xoay đầu nhìn lại, là một nữ quan lớn tuổi, hắn nhớ rõ người này là hầu hạ bên cạnh Phương Cẩm An. "Thái Tử Phi nương nương mời Triệu cô nương qua nói chuyện, mời cô nương đi theo nô tỳ." Nghe nữ quan này nói thế, Ô Mạn Ti nghe vậy mừng rỡ trong lòng, vội vàng đi theo vị nữ quan này.
Vị nữ quan này mang theo hắn bảy lần quặt tám lần rẽ, cũng không phải con đường đi đến chánh điện Chương Hoa điện, mà là đi đến một chỗ vắng vẻ trong tiểu viện. Ô Mạn Ti thấy thế sinh lòng cảnh giác: “Cô cô, nương nương muốn gặp ta ở chỗ này ?”
"Cô nương không cần kinh hoảng, đi vào liền biết." Vị nữ quan kia quan hé miệng cười, cung kính đẩy cửa phòng nhà chính ra, mời hắn đi vào ngồi xuống -- nhưng trong phòng lại không có ai.
Vị nữ quan dâng trà lên cho hắn liền đóng cửa lui ra canh giữ ở bên ngoài. Chẳng lẽ thân phận mình bị bại lộ? Ô Mạn Ti suy nghĩ, dường như cũng không phải như vậy. Hắn không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn liếc mắt trông thấy chiếc gương to đang được dựa vào tường, bên trong sáng loáng phản chiếu ra dáng vẻ hiện tại của hắn. Ô Mạn Ti ghét bỏ bĩu môi, nghiêng đầu sang chỗ khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT