"Ai nha, Triệu cô nương không sao chứ?" Một đám cung nhân bên cạnh đồng loạt xông lên đỡ Ô Mạn Ti dậy, lại nói: "Sắp tới giờ yết kiến rồi, làm sao bây giờ đây?" "Trước đừng để ý mấy chuyện khác, mau đi thay quần áo đã." "Mau mau mau mau!" Nói xong liền như ong vỡ tổ đưa mẹ con Triệu Gia đến chỗ thay quần áo. Lại ba chân bốn cẳng loạn xạ một hồi, người thì cởi quần áo cho Ô Mạn Ti người thì cởi giày, một lần nữa chải tóc trang điểm tắm gội, móng tay cũng đánh bóng lại luôn-- các nàng động tác cực kỳ nhanh nhẹn, Ô Mạn Ti cũng không kịp cự tuyệt. Triệu mẫu chỉ thấy các nàng có ý tốt nên trong miệng cảm ơn không dứt. Ô Mạn Ti lại là khổ mà không nói được: lúc đầu ở trong quần áo của hắn giấu không ít thứ, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này, một thứ cũng không chuyển sang được.
Thay quần áo xong trở lại Thiên Điện, quả nhiên đã không thấy được người nào. "Ai nha, rốt cuộc cũng trễ rồi." Đám cung nhân an ủi mẹ con Triệu thị: “Không sao đâu, nương nương vô cùng hòa khí, nhất định sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này. Phu nhân và cô nương xin đi theo chúng nô tỳ.”
Triệu mẫu thỉnh tội, lo sợ bất an cầm tay nữ nhi đi theo các nàng.
Vừa đi qua cửa cung trùng trùng điệp điệp, đi vào bên trong Chương Hoa điện, từ rất xa đã nghe tiếng hát ca trò chuyện trong chánh điện. Đi vào, chỉ thấy chúng phu nhân quý nữ ấn theo dòng dõi cao thấp đã ngồi hết vào chỗ, lúc này mọi người đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm vào người đến muộn. Triệu mẫu sợ hãi không thôi, vội kéo nữ nhi quỳ xuống yết kiến Thái Tử Phi, cũng rối rít xin lỗi.
"Thì ra là mẫu thân và muội muội của Triệu Khuê Triệu tướng quân. Phu nhân và cô nương mau đứng dậy, Điện hạ xưa nay giao hảo với Triệu tướng quân, có thể nói vừa là bạn vừa là thầy. Phu nhân và cô nương hãy xem chỗ này của Bổn cung như là nhà của mình, không cần gò bó. Mau mau ngồi đi." Chỉ nghe Phương Cẩm An ở chỗ ngồi xa xa phía trên cười cười nói nói vô cùng thân thiết.
Ô Mạn Ti nghe giọng nói này của nàng, ngược lại không yếu ớt như trước. Hắn nhân cơ hội đứng dậy, vụng trộm nâng mắt nhìn Phương Cẩm An. Lúc này vừa nhìn, ngược lại chấn động.
Hắn lần đầu tiên thấy Phương Cẩm An, là vào năm hắn mười tuổi. Trên cánh đồng tuyết ở Bắc Phương, trong trận địa nghìn vạn người, dưới huyết kỳ trắng nửa bạc nửa đỏ của Phương gia, Phương Cẩm An một thân Ngân Giáp, dung mạo so với băng tuyết còn lạnh lùng hơn. Nơi kiếm nàng chỉ vào là máu chảy thành sông. Vô số người thảm thiết chết đi, lại không thể khiến nàng động dung dù chỉ là một chút. Hắn bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi với nàng. Chỉ cảm thấy nàng tựa như ngọn núi sừng sững, mà hắn thì nhỏ bé như vậy, đối phó nàng, chẳng phải là lấy trứng chọi đá?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT