Phương Cẩm An hôn mê trọn một nửa ngày, qua thêm một đêm mới tỉnh lại. Lập tức Hoàng Phủ Cực được gọi đến khám bệnh.
"Sao vậy, lần này phát bệnh, có gì khác với trước kia không?" Lý Ức nhịn không được thúc giục hắn. Lần này sau khi Phương Cẩm An phát bệnh, thái độ Hoàng Phủ Cực có chút kỳ lạ, không như trước kia, rất nhanh liền có thể xác định chứng bệnh mở phương thuốc, chỉ nói muốn xem rồi ngẫm lại một chút, đến bây giờ cái gì cũng không làm.
Sợ không phải là bệnh này lại chuyển biến xấu rồi? Một bên Tạ Tụ vẫn cố nén nước mắt: khó khăn lắm mới thành hôn, mới hai ngày lại thành như vậy, trời cao sao không rủ lòng thương xót một chút chứ?
"Khẳng định không có chuyện gì đâu, mấy người các ngươi đó, lần ta phát bệnh gần nhất là tận bốn tháng trước, khoảng cách lâu như vậy, đây là dấu hiệu bệnh tình chuyển biến tốt." Phương Cẩm An cười an ủi bọn họ.
"Đúng, nhất định sẽ càng ngày càng tốt." Lý Ức nói giọng khàn khàn. Mặc dù chỉ hôn mê nửa ngày cộng thêm một đêm, thời gian không quá lâu. Nhưng đôi má hắn đã lõm vào, bộ dáng vô cùng tiều tụy. Phương Cẩm An nhìn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ sao hắn lại ra nông nỗi như vậy. Thật sự phải biết rằng nàng phát bệnh khó chịu, thì trong lòng Lý Ức còn khó chịu gấp mười lần nàng.
Hoàng Phủ Cực rốt cuộc cũng đã ngừng bắt mạch, hít sâu một hơi, nhìn bọn họ: “Quả thật hoàn toàn khác với trước kia, có một tin tức tốt và một tin tức xấu, hai vị điện hạ muốn nghe cái nào trước?”
Ngay lúc này còn bày đặt chơi trò bí ẩn gì nữa! Lý Ức đè ép phiền não trong lòng xuống, thản nhiên nói: “Tin tức xấu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT