"Ôi trời, có chút chuyện như thế mà đã hù dọa chàng rồi à." Phương Cẩm An lại cười ha ha, vòng tay qua ôm cổ hắn: “Ta cũng không thể không có chàng mà, chàng xem trước kia, không có chàng, ta cũng không biết sống thế nào đâu.”
Lý Ức vội vững vàng ôm lấy nàng: “Cho nên. . .”
"Cho nên, chàng đối với ta mà nói, là tân sinh, là hy vọng." Phương Cẩm An tựa đầu vào hõm vai hắn cọ cọ: “Hiện tại chàng lại cho ta hy vọng mới, cho nên ta sao có thể có chuyện được chứ? Ta sao cam lòng có chuyện được chứ?”
Nàng trở tay nắm lấy bàn tay Lý Ức, mười ngón đan xen: “Ta và chàng ở cùng một chỗ, bách chiến bách thắng, đúng hay không?”
"Thế nhưng. . ." Lý Ức còn muốn nói điều gì, đã bị nàng vội vàng hôn ngăn trở. "Hoặc là nói như vậy. Từ khi ta có trí nhớ, người bên cạnh ta không ngừng mất đi," ánh mắt Phương Cẩm An đột nhiên lại biến thành bi thương: “Cho đến khi chỉ còn lại mình ta lẻ loi trơ trọi một mình. Ta vốn đã tâm như tro tàn, mà chàng đã thay đổi hết thảy. Nhưng ta cũng không còn dũng khí gánh chịu nỗi đau mất mát nữa đâu.”
Nàng cầu khẩn nhìn Lý Ức, Lý Ức lại không có cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt lúc này của nàng, chỉ có thể bế nàng lên ôm chặt, ôm thật chặt.
Chuyện Thái Tử Phi có thai, Đông cung không muốn truyền ra bên ngoài. Chỉ lấy lí do Thái Tử Phi sinh bệnh, hủy bỏ hết toàn bộ nghi lễ, yến hội sau đại hôn. Lúc Phương Cẩm An làm Thái Tử Phi của Lý Mẫn vốn cũng y chang như thế này, cho nên trong ngoài hoàng cung cũng không có người phát hiện khác thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play